Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 626



Chương 626

Trần Tư Tề chính là người ở trong cái giới này, anh ta đương nhiên nhìn thấu được tương lai của Giang Nguyệt.

Một con bướm xinh đẹp với đôi cánh mỏng manh, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của kẻ bắt giữ nó, thật sự là một chuyện mơ mộng hảo huyền, si tâm vọng tưởng.

“Cô cũng có thể lựa chọn gả cho tôi, làm vợ của Trần Tư Tề tôi, cao quý mà đường đường chính chính xuất hiện trước mặt bất cứ người nào. Tiêu Kỳ Nhiên tâm tính kiêu ngạo như vậy, lúc đó cũng không có khả năng tiếp tục dây dưa với cô. Cô muốn tiếp tục quay phim cũng được, hay là mở một quán trà, cửa hàng hoa như này cũng tốt, tôi sẽ ủng hộ cô.”

Giang Nguyệt nghe xong, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Vì sao anh lại giúp tôi?”

Cô biết trên đời này không có chiếc bánh nào là miễn phí cả.

Trần Tư Tề cũng không phải là nhà từ thiện gì, anh ta không có khả năng chỉ vì nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên dây dưa với cô, liền phát tâm dùng chính hôn nhân của anh ta để cứu cô.

Thương nhân, quan trọng nhất là lợi ích!

Tiêu Kỳ Nhiên chính là như vậy, Trần Tư Tề cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.

Trần Tư Tề thu lại nụ cười, lúc này anh ta mới thẳng lưng, khiến cho người khác cảm thấy rằng cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là tán gẫu, hiện tại mới bắt đầu vào vấn đề chính.

“Tôi cũng không giấu diếm với cô. Nói đến chuyện giao dịch, vậy quan trọng nhất chính là thành ý.” Trần Tư Tề dùng ngón tay điểm lên mặt bàn, nói:

“Tháng trước, tôi và Thịnh Sóc Thành có gặp nhau một lần.”

Thì ra đây mới là chuyện mấu chốt.

“Ông ta uống hơi nhiều, lúc ngồi trên bàn rượu tán gẫu vô tình nói ra việc lại nợ Giang tiểu thư một lần.” Trần Tư Tề mỉm cười: “Rất hiển nhiên, cô ở chỗ lão Thịnh tổng rất có địa vị.”

“Không phải ai cũng có thể làm cho Thịnh Sóc Thành nợ nhân tình, cô chắc là rất rõ điểm này.”

Giang Nguyệt im lặng khoảng một giây, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.

Lại nợ cô một lần?

“Tôi nghĩ Trần tổng hình như đã nghe lầm, hoặc là Giang tiểu thư mà Thịnh tổng nói là một người khác.”

Giang Nguyệt dứt khoát nói: “Thịnh tổng nợ ân tình tôi chỉ có một lần, đã trả hết rồi.”

Lần đó cứu ông ta chỉ là thuận tay, không tính là ông nợ cô.

Nếu cố ý phân rõ ràng, vậy thì là nói Thịnh Sóc Thành nhất quyết phải giúp cô.

“Huống hồ, ngài ấy có hiểu lầm đối với tôi, hiện tại chắc là rất chán ghét tôi mới đúng.” Giang Nguyệt không cảm xúc nói:

“Trần tổng đừng nhấc đá tự đập chân mình, hiến nhầm ân cần.”

“Cho dù có đánh cược sai, vậy cũng coi như là tôi tự làm tự chịu.”

Trần Tư Tề không chút để ý, ngữ khí càng thêm thờ ơ: “Trò chơi trên thương trường, chính là rủi ro và lợi nhuận. Nếu tôi đã chọn cô, có lợi nhuận hay thua lỗ đều là nguy cơ do tôi tự gánh chịu.”

“Mà điều này cũng không cần cô lo lắng thay tôi, Trần gia cũng không có nhiều quy củ như Tiêu gia, cô gả vào có thể yên tâm. Cô cũng có thể cùng tôi duy trì quan hệ vợ chồng tương kính như tân.”

“Nếu cô cảm thấy không tốt trong khoảng thời gian này, cô cũng có thể đề nghị ly hôn – đương nhiên, ít nhất là ba năm sau đó.”

Trần Tư Tề vừa nói, vừa dùng ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào cô:


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.