Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 923



Chương 923

Nhìn thấy gương mặt tuấn lãng quen thuộc kia, Ngu Vãn nắm chặt khăn giấy trong lòng bàn tay.

Hắn không phải buổi sáng còn ở Vienna à? Sao đột nhiên lại vội vàng trở về, lại còn xuất hiện ở chỗ này?

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn quanh toàn bộ nhà hàng, khi ánh mắt rơi vào chỗ bọn họ, giống như một tay bắn tỉa đã khóa mục tiêu, thoáng dừng lại một giây, sau đó đi thẳng về phía bên này.

Giang Nguyệt cũng quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang tìm kiếm của anh.

Dường như anh chỉ vừa mới xuống máy bay, đuôi mắt còn có vẻ mệt mỏi, nhưng bước chân đi tới vẫn vội vã như trước.

“A…”

Nụ cười của Ngu Vãn còn chưa nở hết trên mặt, người đàn ông đã đứng ở trước bàn, nhưng lại là quay mặt về phía Giang Nguyệt, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng.

Điều này làm cho tất cả lý do chuẩn bị tốt của Ngu Vãn đều không thể thi triển, đành xấu hổ ngậm miệng lại.

“Ăn tối à?” Trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên chỉ có Giang Nguyệt, hoàn toàn không chú ý tới đối diện còn ngồi một người khác.

Vốn là muốn ăn, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có khẩu vị.

Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, nhẹ giọng trả lời anh: “Tôi chưa ăn, chỉ đang nói chuyện phiếm với Ngu tiểu thư thôi.”

Sắc mặt anh trầm xuống trong giây lát, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, anh hơi nghiêng người sang một bên, gật đầu xem như chào hỏi.

“A Nhiên.”

Lúc này, câu xưng hô kia của Ngu Vãn mới có thể nói ra miệng, nhưng đã không còn tự nhiên hào phóng như trước nữa:

“Anh mới từ Vienna trở về, sao không nghỉ ngơi một chút?”

Cô ta cố gắng thể hiện sự chu đáo và ân cần: “Trông anh có vẻ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt đó.”

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, bất ngờ đáp lại lời Ngu Vãn: “Đúng là rất mệt mỏi.”

Giọng nói của anh rõ ràng có chút khàn khàn, ánh mắt rất nhanh chuyển về trên người Giang Nguyệt, khóe môi khẽ nâng lên:

“Chỉ có nhìn thấy cô ấy mới có thể tính là nghỉ ngơi, cho nên tôi lập tức chạy tới đây.”

Tư thái của hắn thật sự rất tùy ý, nghe có vẻ như anh ấy đang nói điều gì đó rất bình thường. Nhưng chỉ cần cẩn thận nghe một chút, là có thể nghe ra đây là lời tán tỉnh.

Ngu Vãn lập tức cứng đờ tại chỗ, độ cong khóe môi cũng giống như bị đóng băng.

Trong nháy mắt, vành tai của Giang Nguyệt nóng bỏng.

Không đợi thức ăn đưa lên, Tiêu Kỳ Nhiên đã mang theo Giang Nguyệt rời đi. Trước khi đi anh còn giúp Ngu Vãn tính tiền, để cho một mình cô ta chậm rãi ăn.

Ngay cả thêm một câu anh cũng không muốn nói, vẫn là Giang Nguyệt cùng Ngu Vãn nói một tiếng tạm biệt.

Trơ mắt nhìn Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên bước ra khỏi nhà hàng, Ngu Vãn ngồi trên ghế, nhìn thức ăn đầy bàn, thân thể không khống chế được phát run.

Cô ta cảm thấy một sự sỉ nhục thật lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.