Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 640



Chương 640

Nhìn màn hình điện thoại tối dần đi, khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên chút kinh ngạc lại mờ mịt.

Ngày quay cảnh quay cuối cùng của Giang Nguyệt của bộ phim này.

Khi đạo diễn hô: “Có thể qua”, thần kinh Giang Nguyệt cuối cùng cũng có thể thả lỏng và thở phào nhẹ nhõm.

Như thể trút bỏ được gánh nặng.

“Chúc mừng Giang Nguyệt hoàn thành cảnh quay cuối cùng.”

“Xin chúc mừng! Chúc cô tiền đồ như gấm, phim mới ăn khách, sau này càng thêm nổi tiếng nha!”

“…”

Giữa những tiếng hoan hô và chúc phúc, Giang Nguyệt lại không cảm thấy quá vui mừng, cô chỉ cảm thấy gánh nặng trên đôi vai cuối cùng cũng có thể được trút bỏ, thay vào đó là sự nhẹ nhàng và thư thái không có gì sánh được.

Mỗi lần đóng một bộ phim, Giang Nguyệt đều coi đó là bộ phim cuối cùng trong sự nghiệp của mình mà dốc hết tâm trí để thể hiện sao cho hoàn hảo nhất có thể.

Từ nay về sau, trong sự nghiệp diễn xuất của cô, lại có thêm một tác phẩm để đời.

Giang Nguyệt cúi đầu thật sâu để chào tạm biệt các nhân viên trong đoàn làm phim: “Cảm ơn.”

Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi xúc động rơi lệ, chị Trần thì mỉm cười nhìn Giang Nguyệt với ánh mắt đầy dịu dàng và yêu thương.

Những người khác ở đây không biết, nhưng ba người bọn họ đều biết rất rõ, đây là bộ phim cuối cùng mà Giang Nguyệt đóng dưới trướng Giang San.

Từ nay về sau, mọi thứ về người và việc của Giang San đều sẽ không còn liên quan đến cô nữa.

Giang Nguyệt là nữ chính của bộ phim này, cô ấy quay xong cũng có nghĩa là bộ phim này đã hoàn tất, tất cả mọi người đều có thể kết thúc công việc ở đây.

Mọi người hoan hô vui mừng, một số nhà sản xuất và nhà đầu tư đang thảo luận xem nên tổ chức tiệc chúc mừng đóng máy ở đâu. Những người khác cũng lịch sự nói rằng về sau sẽ thường xuyên tụ tập cùng nhau, nếu có tài nguyên sẽ giới thiệu cho nhau.

Việc một bộ phim quay xong có nghĩa là tất cả những người đã cùng nhau tham gia bộ phim này sẽ sớm vẫy tay chào tạm biệt và sau đó đường ai nấy đi.

Cuộc sống quá bận rộn, tất cả mọi người đều chạy khắp nơi, chỉ có thể nghỉ ngơi trong phút chốc.

Giang Nguyệt rời khỏi tầm mắt của mọi người, đi vào phòng thay đồ giữa sự ồn ào náo nhiệt, thay lại bộ quần áo của chính mình.

Cô đã quen với việc mặc một chiếc áo thun màu trắng, kết hợp với một chiếc quần jean bó sát, trông rất khéo léo và đơn giản.

Khi Giang Nguyệt vừa bước ra, Lục Triển Ti đã ở bên ngoài, đi qua đi lại, hai tay đút vào túi quần, có vẻ như đang đợi cô.

Nhìn thấy Giang Nguyệt đi ra, anh ta bước tới.

“Giang Nguyệt, tối nay cô có rảnh không?”

Anh ta hỏi rất dè dặt, nhưng ánh mắt đã tố cáo anh ta: “Tôi đã đặt bàn ở một nhà hàng cách đây không xa, với phong cách mà cô sẽ rất thích. À đúng rồi, người lần trước bán hạt dẻ, dạo gần đây anh ta cũng mở một nhà hàng gần đó đó.”

Trực giác mách bảo Giang Nguyêt rằng Lục Triển Ti đang có một ý đồ khác.

Giang Nguyệt đã sống hơn hai mươi năm nay, cũng không phải loại người không nhận thức được nhan sắc của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.