Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 753



Chương 753

Cô ấy sẽ không đến đâu.

Lúc hắn từ trong nhà hàng đi ra, sắc mặt nhìn qua không phải là quá tốt, Tiết An đợi ở trong xe liền cảm thấy căng thẳng.

Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa xe, trái tim Tiết An lập tức dâng lên đến cổ họng.

“Trở về Thụy Uyển.”

Hắn lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng không có ý định bắt Tiết An phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình.

Bây giờ hắn chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt.

Ở nơi có cô.

Nếu không, thì… ở nơi mà cô đã từng ở cũng được.

Tiết An không dám lộ ra vẻ tức giận, cậu biết ông chủ nhà mình đợi một đêm, nhưng không đợi được Giang Nguyệt tới, cậu ta liền biết mình lại đoán sai.

Mấy năm nay năng lực làm việc của cậu coi như không tệ, nhưng sao gần đây luôn liên tiếp phạm sai lầm?

Cậu ta bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.

Xe dần dần chạy đến gần Thụy Uyển, Tiết An đánh tay lái, từ trong ngõ nhỏ đi vào, liền phát hiện có một bóng người đứng ở cửa lớn.

Ánh đèn ban đêm kéo bóng người nọ rất dài, nhìn qua bóng lưng, hẳn là một người phụ nữ, dáng người cao gầy.

Giống như là Giang Nguyệt.

Tiết An lập tức nắm chặt tay lái, tim đập nhanh hơn: “Tiêu tổng, cửa Thụy Uyển hình như có người.”

Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghe được câu này lập tức nhấc mắt lên, trong nháy mắt nhìn thấy bóng người ở cửa, ánh mắt liền tối sầm lại.

“Chị Giang Nguyệt không phải là tới nơi này tìm ngài chứ?” Tiết An so với Tiêu Kỳ Nhiên còn kích động hơn, cảm thấy có cơ hội đền đáp tội lỗi lúc nãy:

“Tôi đã nói mà… chị ấy tuyệt đối không có khả năng quên sinh nhật của ngài.”

Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên run lên, lòng bàn tay hơi nắm chặt.

Nếu đó là cô…

Nếu như là cô, lúc này nói cái gì anh đều sẽ xin lỗi cô, nên giải thích cũng sẽ giải thích rõ ràng.

Trong đêm nay, anh nhất định sẽ giải quyết tất cả các hiểu lầm.

Cô tha thứ hay không tha thứ không quan trọng, nhưng ít nhất đừng tiếp tục hiểu lầm anh.

Xe vừa dừng lại, không đợi Tiết An quay đầu nói chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp mở cửa xe đi xuống. Lúc đi về phía người đang chờ đợi ở cửa, bước chân của hắn cũng không tự chủ được tăng nhanh.

Cuối cùng, ở khoảng cách ước chừng năm mét, bước chân của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại tại chỗ.

Đêm ở Bác thành có một loại cảm giác trống vắng và yên tĩnh, không khí đầu thu hít vào trong cổ họng có chút đau, nhưng vẫn có thể chịu được.

Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú nhìn bóng lưng của người kia vài giây, giống như đang nghiêm túc cẩn thận xác nhận nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.