Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 513



Chương 513

“Khi còn bé tôi bị sốt cao không hạ, chính một y tá thực tập đã truyền dịch cho tôi. Mạch máu của tôi quá nhỏ, một đêm đâm sáu lần cũng không tiêm vào. Bọn nọ nói lúc đó tôi khóc như một con lợn bị mổ thịt. Thật sự rất tồi tệ.”

Khi kể về những kỷ niệm này, nét mặt Giang Nguyệt tươi tắn, hoạt bát như một đứa trẻ: “Khi đó, tôi đã thề rằng sau này sẽ không bao giờ dây dưa với các bác sĩ, y tá nữa.”

Cô nói cực kỳ ngây thơ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc bổ sung một câu: “Đương nhiên là ngoại trừ bác sĩ Kiều rồi.”

Câu cuối cùng là để trấn an.

Kiều Cẩn Nhuận cười cười: “Vậy xem ra tôi ở trong lòng cô, còn có thể nói là đặc biệt nha.”

Không biết có phải vì cuối tuần hay không, trong bệnh viện có rất đông người đến khám bệnh, Giang Nguyệt và Kiều Cẩn Nhuận liền giải quyết bữa trưa trong phòng khám.

Đợi đến hai giờ chiều, người bạn là bác sĩ tâm lý mà Kiều Cẩn Nhuận đề cập liền vội vã chạy tới.

“Để tôi giới thiệu một chút, đây là bác sĩ Chu.” Kiều Cẩn Nhuận giới thiệu người đến với Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt lập tức đứng lên, lễ phép gật đầu, ánh mắt dừng trên bảng tên ngực bác sĩ Chu.

Chu Thành!

Không biết vì sao, Giang Nguyệt luôn có cảm giác đã từng thấy cái tên này ở đâu rồi.

Dường như cách đây không lâu có một bài báo đưa tin, nói rằng một giáo sư tâm lý học đã xuất bản một bài báo về khuynh hướng cảm xúc, có ảnh hưởng rất rộng rãi và có giá trị học thuật rất cao.

Hình như đó là bác sĩ Chu này.

Nghĩ đến thân phận của hắn còn có trạng thái tâm lí của mình, Giang Nguyệt khẩn trương căng thẳng sống lưng, sự thoải mái hồn nhiên vừa rồi liền biến mất không thấy.

Cô lẽ ra nên đoán được, một bác sĩ phẫu thuật ưu tú như Kiều Cẩn Nhuận thì phải kết bạn với những nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực y học.

Là bởi vì lời nói vừa rồi của Kiều Cẩn Nhuận quá khiêm tốn khiến cô quên mất.

Bác sĩ Chu đầu tiên cùng Kiều Cẩn Nhuận hàn huyên hai câu, rồi mới lịch sự gật đầu với Giang Nguyệt:

“Gần đây tôi đang nghiên cứu về bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, xin hỏi cô Giang có phiền nếu tôi lấy phản hồi ý kiến của cô làm căn cứ lý luận trong luận văn nghiên cứu của tôi không?”

Sau khi đọc trước hồ sơ bệnh án của Giang Nguyệt, Chu Thành trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Hắn không phải là loại bác sĩ hướng dẫn trong viện tâm lý, từ trước đến nay sẽ không bao giờ vòng vo để làm những việc an ủi vô nghĩa, luôn thẳng thắn dứt khoát đi vào vấn đề.

Giang Nguyệt gật đầu, ngược lại cảm thấy thả lỏng hơn một chút.

Cô đương nhiên biết, hẹn trị liệu tâm lý cùng Chu Thành không bao giờ là dễ như vậy. Nếu dữ liệu điều trị của cô có thể giúp ích cho anh thì cô cũng có thể khiến tâm lý thoải mái hơn.

“Hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài một chút.” Kiều Cẩn Nhuận để lại không gian cho hai người họ nói chuyện, mặc dù anh cũng là bác sĩ, nhưng hầu hết các vấn đề tâm lý phần lớn đều liên quan đến sự riêng tư thì anh không có ý định xen vào.

Chờ trong phòng khám chỉ còn lại hai người Chu Thành và Giang Nguyệt, Chu Thành thuần thục lấy quyển sổ ghi chép ra, bắt đầu công việc của mình:

“Giang tiểu thư, chúng ta bắt đầu trị liệu từ bây giờ.”

“Kế tiếp tôi sẽ hỏi cô một ít vấn đề có tính chất cá nhân, có một số khả năng sẽ chạm đến tình trạng tâm lý của cô, nếu như giữa chừng cô cảm thấy không khỏe, có thể dừng lại bất cứ lúc nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.