Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 378



Chương 378

Cô cố gắng thẳng lưng, các cơ trên mặt có chút cứng ngắc vì cười, nhưng vẫn ráng nói một cách ngọt ngào:

“Tiêu tổng, anh nói thử xem cái gì sẽ thuộc về tôi?”

“Cô muốn cái gì cũng được.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mở ra, giọng nói nhàn nhạt:

“Tài nguyên điện ảnh, phát ngôn, hợp tác… Giang San có thể cho cái gì đều sẽ cho cô.”

Những lời này không xa lạ, cũng đúng sự thật.

Giống như những gì anh đã nói bốn năm trước. Anh nói anh sẽ làm cho cô nổi tiếng, sẽ cho cô tất cả các nguồn lực và cơ hội cô muốn.

Chỉ cần cô ngoan ngoãn, nghe lời anh là được.

“Ngoan một chút, giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, đừng để tôi phải luôn nhắc nhở cô nên lấy lòng ai.”

Bầu trời đêm đầu xuân xanh đen, vừa mưa nhẹ nên trong không khí thoang thoảng mùi ẩm của đất.

Không khí lạnh đi vào khí quản cùng với hơi thở, nhạt dần khi đến khoang ngực.

“Nếu vậy, tôi muốn trở thành Tiêu thiếu phu nhân cũng được sao?” Giang Nguyệt rũ mi xuống, cảm xúc trong mắt che giấu rất tốt.

Vừa dứt lời, Giang Nguyệt có thể cảm giác được khí thế của người đàn ông lập tức trầm xuống.

Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng phiền não, một tay cởi cúc áo ở cổ, ngữ khí lại trở nên lạnh lùng khó đoán: “Giang Nguyệt, kỹ năng diễn xuất của cô thật khiến tôi phải kinh ngạc.”

Giọng nói của hắn trầm thấp, vô cùng khắc nghiệt: “Bình thường luôn tỏ ra trong sáng thuần khiết. Nhưng thực ra trong lòng luôn mưu tính, mục đích muốn gả vào hào môn của cô luôn được tính toán rất rõ ràng.”

“Tôi có thể dung túng cô. Nhưng cô tốt nhất đừng có được một tấc lại muốn thêm một tất.”

“Cô không thử nhìn lại xem, trên người cô có điểm gì xứng để được gả vào Tiêu gia không?” Giọng nói của hắn u ám:

“Đừng quên, cô hiện tại còn phải trả ơn tôi. Còn chưa có đủ tư cách để cùng thương lượng điều kiện với tôi đâu.”

Đối với việc Tiêu Kỳ Nhiên nhục nhã mình, Giang Nguyệt đã có thể nhắm mắt làm ngơ. Vẫn có thể tươi cười rạng rỡ mà đối diện hắn:

“Nhưng ngoại trừ thân phận đó, những thứ khác tôi đều không muốn!”

Tiêu Kỳ Nhiên bị chọc giận đến bật cười: “Cô có năng lực gì mà dám nói với tôi yêu cầu như vậy?”

“Yêu cầu này thì thế nào?”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, ngữ khí vẫn luôn bình tĩnh, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện bả vai của cô đang kịch liệt run lên.

“Tiêu tổng, anh an bài tôi, khống chế cuộc sống của tôi, ngăn cấm tôi và những người khác qua lại, để tôi không có anh thì không thể sống được.”

Tiêu Kỳ Nhiên chỉ hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

“Anh là người thừa kế của Tiêu gia, là Tiêu tổng có được tiền đồ vô hạn, tương lai tương sáng. Còn tôi chỉ là một trò tiêu khiển của anh, một con thú cưng bị xiềng xích, phải không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nghe được trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, trong lòng lập tức bối rối, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh lùng như trước, lông mày khẽ nhướng:

“Biết rõ còn cố hỏi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.