Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 185



Chương 185

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh định một chân dẫm hai thuyền à?”

Giang Nguyệt châm chọc mở miệng: “Hay là Tiêu tổng định trái ôm, phải ấp. Chơi trò tam thê tứ thiếp?”

Vừa mới tắm rửa xong, làn da của Giang Nguyệt trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn của khách sạn càng thêm mềm mại, cả người tinh xảo như búp bê sứ.

“Tam thê tứ thiếp?” Tiêu Kỳ Nhiên thấp giọng nhắc lại từ này, giọng điệu lạnh lùng giễu cợt: “Cô ngay cả thiếp cũng không bằng.”

Giang Nguyệt đã có thể thờ ơ với những lời mỉa mai của hắn: “Nếu tôi ngay cả thiếp cũng không bằng, vậy đêm khuya Tiêu tổng chạy đến phòng tôi làm gì?”

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.

“Tiêu tổng, ngài nên trở về phòng rồi, lát nữa nếu chính thất tìm tới, ngài cũng khó giải thích đó.”

Giang Nguyệt đi tới cửa, mở cửa phòng, bày ra động tác cúi người, mời rời đi với Tiêu Kỳ Nhiên.

Đây là hạ lệnh đuổi khách đối với hắn.

Bầu không khí trong phòng vô cùng cứng ngắc, sắc mặt của người đàn ông trong nháy mắt trầm xuống đến cực điểm, cằm tinh xảo căng thẳng, hơi lạnh dường như tỏa ra từ cơ thể hắn.

“Đã muộn lắm rồi, Tiêu tổng nên quay về tận hưởng đêm giao thừa hiếm hoi đi.”

Giang Nguyệt ngáp một cái, ánh mắt bình tĩnh: “Chúc hai người vui vẻ. Chúc ngủ ngon.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, thật lâu sau mới hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi về phía cửa.

Thấy hắn sắp rời đi, Giang Nguyệt buông lỏng cảnh giác, thở phào nhẹ nhõm.

Mà ngay khoảnh khắc đôi giày da giẫm lên mép khung cửa, người đàn ông đột nhiên xoay người, bàn tay to đặt trên vai phải của cô, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống…

Dây áo ngủ dọc theo bả vai trượt xuống, để lộ ra một nửa bên xuân quang trắng nõn mê người.

“Á.”

Giang Nguyệt lập tức hô lên một tiếng, lại nghe thấy tiếng chân của người phục vụ ở hành lang khách sạn, cô theo bản năng đóng cửa lại, không muốn người khác nhìn thấy.

Cô kéo dây áo ngủ lên, nhưng lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt.

“Muốn tôi đi, còn đóng cửa lại?”

Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói rất chậm rãi: “Giang Nguyệt, tôi không thích những chiêu trò như vậy đâu.”

Nói xong, anh bước đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn bao phủ ở phía trên cô, uy áp bức người khiến hô hấp cô không khống chế được run lên.

Sắc mặt của người đàn ông thâm thúy, thái độ nhã nhặn: “Cảm ơn đã mời gọi, tôi thực sự muốn tận hưởng một đêm giao thừa tuyệt vời…”

Anh cúi xuống dùng bàn tay to nhéo eo cô, xúc cảm khi sờ vào chiếc váy ngủ mềm như tơ kia rất thỏa mãn, anh nhịn không được lại đưa tay nhào nặn eo cô hai lần.

“… cùng với cô.”

Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên trầm trầm, giống như một khối gỗ cổ thụ thượng hạng, giống như một chất xúc tác khêu gợi. Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng cọ vào vành tai Giang Nguyệt.

Ở bên nhau bốn năm, Tiêu Kỳ Nhiên hiểu rõ cơ thể của Giang Nguyệt hơn chính bản thân cô. Anh có thể dễ dàng khơi gợi d*c vọng của Giang Nguyệt bằng những đụng chạm. Trêu chọc cô khiến cô phát ra những tiếng r3n rỉ trong vô thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.