Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 400



Chương 400

Ngay khi mọi người sứt đầu mẻ trán, Giang Nguyệt đi tới, ôn nhu nói với nữ chính:

“Em có gặp phải khó khăn gì không?”

Cô bé xoa xoa tay, thành thật trả lời: “Em không biết những người của thời đại đó, không biết họ sống như thế nào, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng mà thôi.”

Nếu không có trải nghiệm thực tế, chỉ có thể thông qua suy đoán và tưởng tượng để thực hiện, vì vậy không đủ chân thật, sẽ làm cho khán giả không có một cảm giác cao của sự nhập tâm.

Để khán giả có cảm giác nhập vai, đó mới là thử thách lớn nhất của diễn viên.

Giang Nguyệt gật gật đầu, kéo tay cô bé lên: “Em theo chị đến phòng thay đồ, chúng ta thay trang phục đi.”

Trong các buổi diễn tập bình thường, bọn họ sẽ không mặc trang phục diễn thật để thuận tiện cho việc tập diễn hơn.

Bây giờ nghe Giang Nguyệt bảo mình thay trang phục dân quốc, cô bé có chút bất ngờ.

Giang Nguyệt mỉm cười, giọng điệu ôn hòa nói: “Trước đây chị từng quay một bộ phim truyền hình liên quan đến bối cảnh dân quốc, xem như có một chút kinh nghiệm, nói không chừng có thể giúp được em đó.”

Sau khi cả hai thay trang phục xong, cùng nhau từ phía hậu trường bước ra.

Giang Nguyệt và nữ diễn viên kia cùng mặc trang phục sườn xám cách tân theo phong cách dân quốc, là chiếc váy kiểu dáng cổ điển.

Trên sân khấu, Giang Nguyệt và nữ diễn viên kia đều tết tóc, hai người nắm tay nhau, từng bước ngồi xuống chiếc bàn gỗ đã được kê sẵn từ trước.

Nữ diễn viên kia có chút vội vàng, Giang Nguyệt liền dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, thả lỏng một chút nào, chỉ là buổi trò chuyện thoải mái thôi mà.”

Giọng nói của cô rất ôn hoà, giống như một mầm cây đang dần nhú lên khi xuân về, mang theo chút quyến rũ, khiến tâm trạng nữ diễn viên kia cũng được thả lỏng đôi chút.

Giang Nguyệt kể cho nữ diễn viên kia nghe về kinh nghiệm đóng phim truyền hình dân quốc “Giông Tố Không Bao Giờ Ngừng”. Cô cứ như kể một câu chuyện, có lúc cao hứng, cô còn xen cả những mẩu chuyện nhỏ khác vào.

Giống như hai cô gái thời dân quốc đang tán gẫu vô cùng thoải mái.

Nghe xong, nữ diễn viên kia có vẻ hiểu ra: “Em có thể hiểu ý chị đang muốn nói về ‘cảm giác thời đại’.”

Giang Nguyệt bình tĩnh, mỉm cười nhìn cô: “Em phải nhớ kỹ cảm giác này, sau đó đắm chìm trong nó từng chút từng chút một, thì mới có thể nhập vai thật tốt được.”

Nói xong, cô cầm lấy kịch bản đặt lên bàn, đọc từng câu từng chữ lời thoại của nữ chính. Khi đọc, khuôn mặt cô tràn đầy cảm xúc.

Lúc đó, cứ như thể cô đã bước vào trong kịch bản, nhập vào thân xác của một người phụ nữ thời dân quốc đang bị giam cầm, nhưng lại quyết không chịu khuất phục số phận, muốn giành lại độc lập tự do.

Chị Trần lấy điện thoại ra, chụp lại một bức ảnh về cảnh này, đăng lên mạng xã hội.

Trong bức hình đó, Giang Nguyệt mặc trang phục dân quốc, mái tóc dài được tết lại, ánh sáng tinh xảo chiếu xuống, tựa như phủ lên người cô một lớp phấn vàng.

Tay cô cầm một quyển sách, có chút thoang thoảng mùi hương của giấy, nhưng lại toát lên khí chất của người phụ nữ độc lập.

Chị Trần đã làm quản lý nghệ sĩ nhiều năm như vậy, danh sách bạn bè của chị phần lớn đều là các đối tác làm ăn, trong đó có các vị đạo diễn, các nhà sản xuất, nhà đầu tư và cả đồng nghiệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.