Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 813



Chương 813

Giọng nói của hắn rất nhạt, Giang Nguyệt bất giác túm chặt gối ôm trong ngực, nghe thấy tiếng xe bên kia của hắn, trong lòng cảm thấy trống rỗng, buột miệng nói:

“Chuyện gì, đi kể chuyện cho những cô gái khác sao?”

Vừa nói ra, Giang Nguyệt đồng thời nhắm chặt hai mắt lại, vô cùng hối hận.

Tại sao cô lại hỏi ra khỏi miệng!

Không cần người khác nhắc, Giang Nguyệt cũng ngửi thấy mùi giấm nồng nặc, hàm răng cô chua xót:

“Tôi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút thôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, ước chừng có thể nghe ra được sự quật cường cùng không tự nhiên trong miệng cô:

“Ừ, em chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, vậy tôi liền tuỳ tiện giải thích một chút vậy.”

“Bây giờ tôi phải về công ty tăng ca, có mấy hạng mục cần phải xử lý, ngày mai công ty họp cần phải dùng đến.”

Giang Nguyệt nín thở.

Tiêu Kỳ Nhiên rất kiên nhẫn giải thích với Giang Nguyệt: “Không có người khác, tôi cũng bảo Tiết An về nhà nghỉ ngơi, chỉ có một mình tôi, không tin tôi có thể gọi video với em.”

Tim Giang Nguyệt đập rất nhanh.

Dù sao vừa rồi cô cũng đã hỏi ra miệng, cô cũng không sợ xấu hổ thêm một lần nữa: “Vậy lúc trước thì sao? Anh cũng sẽ vừa tăng ca như vậy, vừa gọi video với người khác sao?”

“Giang Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên gọi tên cô, giọng điệu nghiêm túc: “Vừa rồi, em vẫn luôn tức giận, nhưng tôi không hiểu em đang tức giận cái gì.”

“Tôi không có ý định đi kể chuyện cho người khác, càng không có thói quen gọi video với người khác ngoài giờ làm việc.”

Nghe được lời nói đạo mạo của hắn, hốc mắt Giang Nguyệt lại tràn đầy nước mắt: “Anh nói dối!”

Cô cũng không thể giải thích được vì sao, cảm xúc hôm nay của cô lại cực kỳ yếu ớt, mới có mấy câu nói đã khiến cô uỷ khuất vô cùng:

“Lúc trước anh đã từng làm như vậy rồi, với Tần Di Di.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Tần Di Di? Khi nào?”

Bởi vì không quan trọng, cho nên hắn đã quên sạch sẽ.

Giang Nguyệt tức giận thiếu chút nữa muốn ném cả gối ôm ra ngoài: “Chỉ mới mấy tháng trước! Khi anh đưa tôi về, cô ta nói anh về trễ, phải kể hai câu chuyện để bồi thường cho cô ta.”

Giang Nguyệt càng nói, nước mắt cô lại càng rơi: “Anh còn mua bánh hạt dẻ cho cô ta, anh còn đến nhà cô ta suốt đêm, bởi vì phòng cô ta mất điện, anh phải đi qua với cô ta…”

Cố nhớ lại những chuyện này, ngực cô như bị nghẹn: “Paparazzi còn chụp được hai người… hai người đã dùng…”

Ba chữ “Bao cao su” Giang Nguyệt thế nào cũng không nói nên lời, cô đành phải gắt gao cắn chặt môi, nghẹn đến nửa ngày khiến cô không thở nổi. Cô lại lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Cho dù hắn đã hạ thấp người, muốn theo đuổi cô nghiêm túc thêm một lần nữa, nhưng vậy thì thế nào?

Cô vẫn không thể quên.

“Nguyệt Nguyệt, những thứ đó đều là giả.” Tiêu Kỳ Nhiên nghe tiếng khóc đến không thở nổi của cô, hắn đau lòng đến mức không chịu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.