Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 395



Chương 395

Có thể xem đó là sở thích của bản thân, nhưng không phải là một lĩnh vực để kiếm tiền.

Cô còn cần phải kiếm sống!

Tuy rằng thường ngày tính tình của Tiểu Diệp đặc biệt hướng ngoại, cũng có chút tùy ý, nhưng thái độ đối với công việc là vô cùng tỉ mỉ. Cô nàng cùng với Tĩnh Nghi bận rộn đủ loại công việc, thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài đi công tác.

Ở bên kia, Bách Kiều cũng rất hào phóng, trực tiếp giới thiệu cho bọn họ mấy thương hiệu thời trang tương đối nổi tiếng, có thể giúp họ nhanh chóng mở ra một thị trường của riêng mình ở Hoa Thành.

Cùng lúc đó, một số tạp chí thời trang địa phương của Hoa Thành cũng đưa ra lời mời hợp tác, đặt lịch chụp ảnh bìa với Giang Nguyệt vào tháng tới.

Chị Trần cũng không nhàn rỗi, thời gian này vẫn luôn sát sao theo dõi các cuộc phỏng vấn nhân sự, sàng lọc, lựa chọn những nhân viên thích hợp, nhanh chóng xây dựng chi nhánh trở nên hoàn thiện càng sớm càng tốt.

Với sự nỗ lực qua từng ngày như thế, cuộc sống của mọi người rõ ràng là đầy đủ hơn nhiều.

Giang Nguyệt, chị Trần, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi, bốn người sống chung dưới một mái nhà. Ban ngày ở công ty là quan hệ đồng nghiệp cấp trên cấp dưới, buổi tối trở về chỗ ở, chính là quan hệ người nhà.

Chị Trần và Tiểu Diệp nấu ăn rất giỏi vì vậy hai người bọn họ phụ trách nấu cơm. Còn Tĩnh Nghi làm việc động tác nhanh nhẹn nên phụ trách quét dọn và xử lý các công việc lặt vặt trong nhà.

Mấy cô gái sống cùng một chỗ, sớm chiều ở chung, bầu không khí náo nhiệt mà vô cùng ấm áp.

Tĩnh Nghi luôn luôn ăn cơm rất nhanh, trong khi ba người kia còn đang ăn cơm tối thì cô đã đứng dậy bắt đầu quét dọn việc nhà.

Cô ôm đống quần áo bẩn của bốn người, chuẩn bị cho tất cả quần áo vào máy giặt.

Vài phút sau, Tĩnh Nghi ôm một cái quần của Giang Nguyệt đi ra: “Chị Giang Nguyệt, vòng cổ của chị quên lấy ra này. May mà em có sờ vào túi kiểm tra một chút, nếu không nó rất có thể đã bị máy giặt phá hỏng luôn rồi.”

Nói xong, cô xòe tay ra, chiếc vòng cổ kim cương nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay.

Ánh sáng trong phòng khách làm cho nó như phát sáng lên, lấp lánh, rực rỡ, chói mắt vô cùng.

Giang Nguyệt gắp một miếng rau diếp lên, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, mí mắt cũng không nhấc lên chút nào, khuôn mặt lạnh nhạt nói:

“Vậy à… Có thể là chị không để ý bỏ vào.”

“Không để ý?” Tĩnh Nghi chớp mắt: “Vòng cổ kim cương xinh đẹp như vậy, chị Giang Nguyệt, sao chị có thể bất cẩn như vậy chứ?”

Lúc trước khi đi học, chuyên ngành mà Tĩnh Nghi chọn là thẩm định đá quý, vừa rồi sờ được vòng cổ kia từ trong túi quần áo Giang Nguyệt, chỉ dựa vào cảm giác khi tiếp xúc với kim cương, Tĩnh Nghi đã biết vòng cổ này có giá trị không nhỏ.

Nếu cô không có thói quen sờ túi đồ trước khi giặt quần áo, vòng cổ kim cương này có lẽ sẽ bị hư hỏng thật rồi.

Nghĩ đến đây, Tĩnh Nghi có chút run rẩy khiếp sợ.

Nhưng Giang Nguyệt lại như một chút cũng không thèm quan tâm đ ến chuyện này.

Chị Trần cũng ngẩng đầu nhìn thấy chiếc vòng cổ trong tay Tĩnh Nghi, cảm thấy rất kỳ lạ:

“Đây không phải là cái mà Tiêu tổng tặng em vào đêm 30 tết à? Sao bây giờ lại trở về tay em vậy?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.