Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 746



Chương 746

Sau khi Giang Nguyệt về nhà, có lẽ châm cứu đã phát huy tác dụng, cảm giác mệt mỏi nháy mắt ập đến, cô cũng không ăn cơm, trở về phòng ngủ thiếp đi.

Đến lúc cô tỉnh lại đã hơn mười một giờ đêm.

Chị Trần và những người khác đã nghỉ ngơi, màn đêm yên tĩnh.

Giang Nguyệt không còn buồn ngủ nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời không biết đã bắt đầu mưa từ lúc nào, trong phòng hơi ngột ngạt.

Cô mở cửa sổ phòng ngủ ra, mưa gió ẩm ướt thổi vào, hơi thở của cô trở nên sảng khoái, cảm giác ngột ngạt cũng vơi đi không ít.

Tác phẩm điêu khắc bằng gỗ mà bác sĩ Kiều đưa cho Giang Nguyệt lúc trước được đặt ngay cửa sổ, cô lo lắng sẽ bị nước mưa làm ướt nên vội vàng chuyển đến nơi khác.

Nhìn con chim Bluebird kia, còn cả đoá hoa hồng nữa, cô đưa tay chạm nhẹ rồi cẩn thận đặt tranh lại lên giá.

Bên ngoài trời mưa không lớn, Giang Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ, đưa tay hứng nước mưa.

Trời lạnh như băng, gió mát lùa vào phòng khiến cho người ta tỉnh táo ngay lập tức.

Những giọt mưa rơi chảy dọc theo cánh tay của cô, đến tận đầu ngón tay rồi rơi xuống màn đêm đen kịt.

Cô cúi đầu nhìn những hạt mưa rơi xuống, lại thấy có một người đang đứng dưới ngọn đèn đường màu vàng ấm áp dưới lầu, tay cầm một chiếc ô.

Những vệt mưa hiện rõ mình hơn dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhưng Giang Nguyệt lại không thể nhìn thấy mặt người che ô, chỉ có thể nhìn thấy được bộ trang phục áo trắng quần đen hiện lên rất rõ trong màn đêm.

Những ngón tay cầm ô thon dài, xương ngón tay khẳng khiu, thân thể cao sừng sững đứng trong mưa nhưng vẫn ngạo nghễ, mang lại cảm giác một người cô độc.

Cái bóng dưới ánh đèn khiến cho người ta cảm thấy có chút đơn côi.

Trái tim Giang Nguyệt khẽ cảm động.

Cô nhoài người ra ngoài, muốn nhìn xem người dưới lầu kia là ai, nhưng những hạt mưa suýt chút nữa bay vào mắt cô, cuối cùng cô đành phải vừa giơ tay lên che mưa, vừa nhìn xuống phía dưới.

Cùng lúc đó, người nọ dường như cảm nhận được điều gì, chiếc ô kia cũng hơi nâng lên.

Người đàn ông dưới ô nhìn thấy cửa sổ bằng kính mở ra từ lúc nào không biết, bên trong hắt ra ánh đèn sáng.

Tất nhiên, anh cũng nhìn thấy người trong ánh đèn đó.

Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông, và ánh đèn trong phòng như thể phủ lên cô một lớp vàng thật ấm áp.

Mưa gió mịt mù khắp nơi, ánh mắt của hai người bắt gặp nhau dẫu cách nhau mấy tầng lầu.

Nhịp thở của Giang Nguyệt dần dần chậm lại.

Gương mặt quá đỗi quen thuộc kia từng chút từng chút một hiện ra, vẫn là cái khí chất lạnh lùng khó gần đó.

Không biết có phải vì đêm mưa quá mờ ảo hay không, Giang Nguyệt lại cảm nhận được trong đôi mắt vắng vẻ buồn tênh kia lại có chút tình cảm.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng đó một lúc lâu, không động đậy gì.

Tưởng chừng như một tác phẩm điêu khắc.

Làm cho tâm trí người ta mất kiểm soát mà nháo nhào hết cả lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.