Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 889



Chương 889

Tiêu Kỳ Nhiên hẳn là đã uống chút rượu, trên người anh phảng phất mùi rượu nhưng khí thế vẫn rất bức người, đôi mắt đen thâm thúy không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa đưa sữa cho Giang Nguyệt.

Anh không nói nhiều lời, nhưng vẫn đủ để ngăn cản đối phương.

Người đàn ông người Pháp kia sửng sốt trong giây lát, cảm nhận được sự lạnh lùng nguy hiểm của anh, đành phải lùi về sau hai bước, mất mặt rời đi.

Chờ đến khi người đàn ông kia rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên mới xoay người nhìn cô.

Khí chất của anh rõ ràng thoải mái hơn ban nãy rất nhiều, ánh mắt nhìn cô cũng hoàn toàn khác với người đàn ông người Pháp vừa rồi, vô cùng dịu dàng ôn nhu.

Cô nhìn gương mặt đã xuất hiện trong đầu mình mấy ngày gần đây bây giờ đang đứng trước mặt mình, ánh mắt dần dần di chuyển xuống, đi qua môi anh, đến yết hầu, rồi đến chiếc cà vạt Windsor trên cổ áo, cô mới chắc chắn anh thật sự xuất hiện trước mắt cô.

Cô khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn anh, phong thái bình tĩnh vừa rồi lập tức biến mất, cô có chút bồn chồn, muốn đứng lên nhưng lại sợ gây chú ý với những người khác, đành phải nắm chặt hai tay trên đầu gối.

“Sao anh lại có thể…”

Giang Nguyệt nói được một nửa, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ. Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao tối hôm qua Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên mất liên lạc, vì sao sáng hôm sau có thể vừa vặn gửi tin nhắn chào buổi sáng cho cô, vì sao có thể hoàn toàn thống nhất giờ giấc với cô như vậy.

Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là anh cũng ở Vienna.

Giang Nguyệt rất cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tất nhiên, cô không thể che dấu được sự vui vẻ trong ánh mắt, khóe môi vẫn luôn không nâng lên, hai mắt sáng lấp lánh.

“Giang tiểu thư quả nhiên rất xinh đẹp hấp dẫn, tôi vừa chậm một lát đã có người đến bắt chuyện.”

Tiêu Ân Tuấn mỉm cười, giọng điệu thản nhiên.

Giang Yến Ly cảm thấy ngứa ran trong người, cô ôm lấy hai cánh tay, muốn ấn vào trái tim đang đập không ngừng trong lồng ngực, giả vờ bình tĩnh nói:

“Anh Tiêu không phải rất bận rộn công việc sao?”

Cô rất thông minh, vì để né tránh sự trừng phạt của người nào đó, cô không gọi anh là “Tiêu tổng” như thường ngày, nhưng trong những trường hợp như thế này, gọi thẳng tên cũng không lịch sự, vì thế cô gọi anh là “Anh Tiêu.”

Ngược lại, rất đặc biệt.

Người đàn ông nhướng mày, khá hài lòng với cách xưng hô này, lời nói thể hiện sự bình tĩnh: “Bận hay không bận là do tôi quyết định.”

Anh lại liếc cô một cái: “Huống chi, bận rộn cũng phải phân ra thứ tự ưu tiên.”

Giang Nguyệt rất ít khi không kiểm soát được sự vui sướng, bởi vì tính chất nghề nghiệp của một minh tinh, cô không thể biểu hiện rõ ràng sự vui vẻ trên mặt, nếu không sẽ bị người ta chỉ trích nói là không biết kiềm chế, quá mức đắc chí, tự cho mình là đúng.

Trong vòng danh lợi, duy trì sự khiêm tốn mới có thể vạn sự đại cát.

Nhưng hiện tại, nụ cười của cô không thể nào giấu được, ngay cả đôi mắt cũng sáng lấp lánh chớp chớp liên tục, trong mắt cô có một loại vui vẻ ập đến sau khi trải qua sự hụt hẫng.

“Anh cố ý đến tìm tôi sao?” Giang Nguyệt nhìn anh, vẫn cảm thấy có chút khó tin: “Nơi này phải có thiệp mời mới có thể vào trong, anh cũng có thiệp mời sao?”

Nội tâm Giang Nguyệt vừa vui sướng vừa nghi hoặc, không lẽ anh cũng có thiệp mời?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.