Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 424



Chương 424

Đồ ăn bên Hoa Thành tương đối thanh đạm, Kiều Cẩn Nhuận đẩy thực đơn đến trước mặt cô:

“Vừa rồi tôi có gọi mấy món, cô xem có thêm món gì muốn ăn hay không, tôi mời cô.”

“Vậy tôi sẽ không khách khí đâu nha.” Giang Nguyệt cười cười, nhận lấy thực đơn.

Kiều Cẩn Nhuận đưa tay ra, mang theo mùi hương đặc biệt sạch sẽ khô ráo của anh, vừa giống mùi chanh, lại giống như mùi lá bạc hà.

Làm cho người khác cảm thấy rất sạch sẽ.

Buổi chụp hình hôm nay đã khiến cô tiêu hao rất nhiều sức lực, kéo dài đến lúc này, bụng cô chính xác vô cùng trống rỗng.

Khi gọi món xong, Giang Nguyệt dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng có thể ăn.”

Kiều Cẩn Nhuận trầm mặc một lát, suy nghĩ một chút mới mở miệng chủ động hỏi: “Tôi không hiểu lắm… Cô vừa mới quay phim xong à?”

Giọng điệu khiêm tốn của anh khiến Giang Nguyệt không nhịn được mà bật cười, nhưng lại cố ý đè nén: “Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà bác sĩ Kiều không biết?”

“Xin lỗi, dù sao công việc của minh tinh cũng không phải ai cũng biết.” Kiều Cẩn Nhuận nghiêm túc trả lời:

“Nếu có bất kỳ cuốn sách nào có liên quan, cô có thể giới thiệu cho tôi xem.”

Giang Nguyệt cố hết sức mím khóe môi xuống, nhưng vẫn không khống chế được, ý cười từng chút từng chút từ khóe môi cô lộ ra, hai mắt sáng ngời.

Cô cười rất đáng yêu, đôi mắt sáng lộ ra vài phần giảo hoạt, vô cùng linh động sáng ngời:

“Nếu bác sĩ Kiều cảm thấy hứng thú, tôi có thể trực tiếp cung cấp cho anh một khóa học miễn phí.”

“Tất nhiên, nội dung trong khóa học phải được bảo mật.” Cô vừa nhỏ giọng nói, một bên lắc lư ngón tay, vô cùng vui vẻ.

Rất hiếm khi thấy được cô tùy ý làm nũng như vậy, Kiều Cẩn Nhuận cười nói: “Có thể thấy gần đây tâm tình của cô rất tốt.”

So với lúc trước, sự cô đơn và phiền muộn giữa hai hàng lông mày đã ít đi rất nhiều.

Hai người nói chuyện một lúc, đồ ăn trên bàn cũng gần như là đầy đủ, bắt đầu động đũa ăn.

“Khi nào bác sĩ Kiều trở về?”

Tay cầm đũa của Kiều Cẩn Nhuận rất đẹp, đó là một đôi bàn tay trời sinh của bác sĩ phẫu thuật, ngay cả động tác gắp thức ăn cũng rất vui mắt.

“Khoảng một tuần sau.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô, lại hỏi cô một câu: “Còn cô thì sao, khi nào quay trở về Bắc thành?”

Giang Nguyệt hơi cúi mặt xuống, suy nghĩ trong chốc lát mới ngẩng đầu nói: “Công việc ở đây tiến triển tương đối thuận lợi, trước mắt không có ý định quay về.”

Nghe được đáp án này, Kiều Cẩn Nhuận trầm ngâm, sau đó mỉm cười: “Ừ, có thể nhìn ra được cô sống ở đây rất thoải mái.”

Giang Nguyệt nâng ly lên, giơ lên trước mặt hai người, chất lỏng trong ly lắc lư một chút: “Cám ơn bác sĩ Kiều.”

Mặc dù Kiều Cẩn Nhuận không nói, Giang Nguyệt cũng có thể cảm nhận được, anh rất quan tâm đến cô.

Cho dù là xuất phát từ trách nhiệm của một bác sĩ cũng được, hay là xuất phát từ thân phận của một người bạn cũng được. Dù là cái nào, cô cũng nên cảm ơn anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.