Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi – Chương 228



Chương 228

“Vào đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô đứng ở cửa bất động, nói một cách nhạt nhẽo: “Đứng ở cửa làm thần giữ cửa sao?”

Bị anh nhắc nhở, Giang Nguyệt nhấc chân đi vào bên trong vài bước theo bản năng nhưng vẫn không tới gần anh: “Về chuyện của Giang Dự, cám ơn anh.”

“Nhưng sau này nếu có chuyện như vậy tiếp tục xảy ra, anh cứ đuổi thẳng nó đi là được.”

Tiêu Kỳ Nhiên đang mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần dài, anh dứng dậy, chậm rãi đi về phía cô.

“Chuyện đã giải quyết rồi, tôi không muốn tiếp tục thảo luận về nó nữa.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, đôi mắt đảo qua ánh mắt cô, ngữ điệu thản nhiên: “Cơ thể cô đã hồi phục rồi?”

Giang Nguyệt nhìn mặt anh, ừ một tiếng: “Bác sĩ nói có thể trở về tĩnh dưỡng, chú ý ăn uống thanh đạm.”

Nói là cơ thể đã tốt rồi nhưng kỳ thật cũng không có khôi phục được hoàn toàn, lúc nói chuyện, âm cuối còn hơi khàn, mang theo một chút quyến rũ không thể nói rõ.

Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào sô pha, cong ngón tay, gõ nhẹ hai cái không có quy luật: “Đêm nay ở lại Thụy Uyển, sáng sớm ngày mai đi tới nhà họ Tiêu.”

Giang Nguyệt rũ mắt xuống, còn muốn kiên trì: “Không được, bên này không có đồ của tôi, tôi vẫn nên trở về thì tốt hơn.”

“Cô đến không kịp.” Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên nói: “Đi xe về nhà họ Tiêu phải mất ba tiếng, không phải là cô không biết.”

Giang Nguyệt nói: “Sáng mai tôi có thể dậy sớm hơn một chút, nếu như anh không tiện thì tôi cũng có thể tự mình bắt xe đến nhà họ Tiêu, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau trước cửa nhà họ Tiêu.”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm xuống, “Giang Nguyệt, cô đang sợ cái gì vậy?”

Vừa nói, Tiêu Kỳ Nhiên tiến về phía trước một bước, mũi giày đặt giữa hai chân Giang Nguyệt, dùng tư thế vô cùng áp bức nhìn xuống cô: “Cô đã ở nơi này bốn năm, còn để ý chuyện ở lại thêm một đêm nữa sao?”

Anh bỗng nhiên đến gần, hô hấp Giang Nguyệt run lên, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng phía sau lại không có đường lui.

Tiêu Kỳ Nhiên luôn như vậy, luôn luôn ở thời điểm cô không nhận ra, vây cô ở một vị trí không có chỗ trốn.

Ngay cả về mặt tình cảm cũng vậy.

“Tôi cảm thấy không thích hợp.” Giang Nguyệt thở ra một hơi, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên.

Trên người anh vẫn là mùi nước hoa cô tặng anh lúc trước, mùi tuyết tùng thoang thoảng mát lạnh quen thuộc xộc vào mũi cô, mùi thuốc lá trên người cũng không còn nữa khiến thần kinh cô thả lỏng đôi chút.

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày: “Có gì không thích hợp?”

Giang Nguyệt mím môi, giọng điệu bình thản tiếp tục nói: “Chẳng lẽ anh không sợ Tần Di Di biết được lại giận dỗi với anh sao?”

Nghe được câu này, thần sắc vốn căng thẳng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi hòa hoãn, thậm chí còn nở nụ cười: “Cô ấy sẽ không.”

Giọng điệu chắc chắn và tự nhiên.

Lồng ngực Giang Nguyệt như nghẹt thở, cô có thể cảm nhận được sự nuông chiều trong giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên khi anh nhắc đến chuyện này.

Giống như giọng điệu của một người bạn trai khen ngợi bạn gái của mình xinh đẹp vậy.

Giang Nguyệt cảm thấy rất mệt mỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.