Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 957



Chương 957

“Chuyện này nói thật lòng tôi không muốn tham dự vào, dù sao người liên quan là Hồng Thiên Đô, hơn nữa, không chừng ngay cả Hồng bang cũng đắc tội.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói.

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, tình nghĩa của Hoàng Văn Lãng, cũng không đáng giá bằng mạng sống của hắn.

Hoàng Tình Ca lập tức sắc mặt suy sụp, nói: “Vậy mà không có chút tình người sao? Anh nếu có thể giúp tôi, điều kiện gì, tôi đều đồng ý anh.”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Nói sau đi, tôi sẽ suy nghĩ về việc này.”

Nói là suy nghĩ, nhưng trên thực tế trong nội tâm đã cự tuyệt, không phải vì sợ, mà là cảm thấy làm như vậy không cần thiết, mất nhiều hơn được a!

Hoàng Tình Ca thất vọng có thể nói là bộc lộ trong lời nói, nhưng mà, cô cũng không ép buộc quá nhiều, chỉ nói: “Vậy anh nghiêm túc suy nghĩ một chút đi… Tôi đã mất mẹ rồi, không thể không có cha nữa.”

Cô ấy không dễ gì thoát ra khỏi nỗi đau năm đó, nếu như lại gặp phải đả kích lớn nữa, chỉ sợ thật sự về sau không thể đứng lên được nữa .

“Ừ.” Tề Đẳng Nhàn chỉ lịch sự đáp một tiếng, cũng không có đồng ý.

Hoàng Tình Ca cười bất đắc dĩ nói: “Quên đi, không nói những chuyện này, hôm nay chúng ta vui vẻ chơi một chút. Đi thôi, tôi mời anh bắn cung, nếu anh lợi hại hơn tôi, tôi sẽ mời anh cơm tối!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: “Trình độ của tôi kém cỏi, đoán chừng là không có lộc ăn ăn cơm tối cô mời.”

Lời này của hắn thật giống như là đang nói với Dương Quan Quan bản thân không biết đánh cầu lông, đương nhiên, hắn nói như vậy, cũng không phải giống như trước để “Văn minh xem bóng”, mà là vì với Hoàng Tình Ca hơi kéo ra chút khoảng cách, tránh cho đến lúc đó bản thân không tiện từ chối.

Đi tới khu bắn tên, Lỗ Nam đang giương cung dựng tên, bốp một tiếng, dây cung vang lên, bia ngắm cách đó hai mươi bước bị một mũi tên bắn trúng hồng tâm!

“Lỗ Thiếu cũng giỏi quá đi, kỹ thuật này thật sự là không thể chê!”

“Tôi thấy Lỗ Thiếu tham gia thi đấu không chuyên (nghiệp dư), đạt được hai chức quán quân không thành vấn đề.”

“Đúng vậy đúng vậy, Lỗ Thiếu thật đúng là văn võ song toàn, vừa là công tố viên cấp cao trẻ tuổi nhất của thành phố Trung Hải , lại còn có kỹ năng bắn cung xuất sắc như vậy!”

Lỗ Nam hiển nhiên là trung tâm của đám nhân vật này, dù sao trẻ tuổi có bối cảnh còn có thực lực, đáng để nịnh bợ.

Lỗ Nam trên mặt không khỏi hiện ra vẻ đắc ý, vừa vặn nhìn thấy Hoàng Tình Ca cùng Tề Đẳng Nhàn đi tới, liền nói: “Tình Ca, để vị bằng hữu này của cậu cũng tham gia vào trận đấu hôm nay của chúng ta đi.”

Hắn muốn mượn cơ hội này, sỉ nhục đối thủ một chút.

Tề Đẳng Nhàn chỉ lắc đầu, nói: “Thật ngại quá, tôi là một tên nhà quê, môn thể thao quý tộc như bắn cung, tôi không xứng.”

Tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên, trò đùa tự chế giễu bản thân của hắn khiến Hoàng Tình Ca buồn cười, hung dữ nhìn hắn một cái.

“Sao lại nói hết lời thoại chúng tôi chuẩn bị mắng anh rồi?”

Mấy người tùy tùng bên cạnh Lỗ Nam trong lòng nhịn không được nói thầm, những lời trào phúng kia, những lời như thế sao có thể nói ra ở đây.

Lỗ Nam sau khi nghe những lời này của Tề Đẳng Nhàn, tự nhiên chỉ là khinh thường cười một cái, biết bản thân rác rưởi thì tốt, vậy thì nhanh chóng cút xa một chút.

Hoàng Tình Ca cầm lấy cung composite, nói với Tề Đẳng Nhàn: “Thật sự không muốn thử sao?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hai tay đút túi quần, hiển nhiên là không có hứng thú.

Cùng Ngọc Tiểu Long so tài, có lẽ có thể làm cho hắn có chút hứng thú, nhưng cùng những người này, thật đúng là ngay cả chút ý nghĩ cũng không có.

Thắng là lợi dụng, thua là giả vờ ép buộc, cùng những con người này, thật tẻ nhạt nhàm chán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.