Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 110



Chương 110

“Nghĩ gì? Ngay trước mặt tôi mà muốn bắt nạt Thu Mộng?” Tề Đẳng Nhàn cười khinh bỉ.

Những người đàn ông vạm vỡ đó đều bị Tề Đẳng Nhàn hạ gục một cách dễ dàng, điều này khiến mọi người của Kiều thị không khỏi sợ hãi.

Kiều Thanh Vũ nổi trận lôi đình nói: “Tề Đẳng Nhàn, chuyện của Kiều gia chúng tôi mà anh cũng dám ngăn cản, hơn nữa Kiều Thu Mộng cũng đã chấp nhận chịu trói rồi, anh còn muốn chống cự!”

“Chuyện này tôi sẽ nói lại với ông nội, để ông nội đuổi Kiều Thu Mộng ra khỏi Kiều gia!”

Tề Đằng Nhàn lạnh lùng nói, “Chỉ là đối phó với Lâm Vãn Thu còn cần Thu Mộng phải quỳ xuống? Không nói không được, mấy người đúng thật là đồ ngu.”

Vừa nói xong, hắn vươn tay, nắm lấy lấy cổ tay Kiều Thu Mộng, nói: “Chuyện này chúng tôi sẽ tự giải quyết, nhưng tuyệt đối tôi sẽ không để cô ấy quỳ.”

“Ha ha, các người tự giải quyết? Anh dùng cách gì để giải quyết?”

“Anh xem bộ dạng anh thế nào, ngoại trừ quỳ lạy Lâm tiểu thư, anh còn làm được gì?”

“Tên họ Tề kia, mẹ nó anh chẳng qua chỉ là một tên côn đồ bạo ngược, bản lĩnh thì không có, còn muốn người khác bao che cho mình? Lần này anh gây ra chuyện lớn như vậy, không có Ngọc tướng quân giúp đỡ, Kiều Thu Mộng anh bảo vệ được sao?”

Khuôn mặt của Kiều Thanh Vũ đầy sự châm chọc và chế giễu, lời nói ra càng ngày càng khó nghe.

Tề Đẳng Nhàn thờ ơ, “Người nên xin lỗi không phải Thu Mộng, mà là Lâm Vãn Thu.”

“Ha ha ha, thật nực cười!” Kiều Quốc Đống liên tục lắc đầu, “Còn kêu Lâm tiểu thư xin lỗi? Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu xứng sao?”

Kiều Thanh Vũ cười nhạo nói, “Nếu anh có thể khiến cô Lâm tiểu thư phải xin lỗi, tôi sẽ quỳ xuống và kêu anh bằng cha!”

Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cách kỳ lạ, chậm rãi nói: “Theo lý mà nói, cô phải kêu tận mấy lần rồi đấy.”

Kiều Thanh Vũ bị lời nói của hắn làm cho mặt đỏ bừng, tức giận đến mức hét lên: “Lâm tiểu thư bằng lòng cho mấy người quỳ trước cửa ba ngày đã là đại ơn đại đức mà mấy người nên cảm ơn rồi! Bây giờ, lại còn tương kế muốn bắt cô ta phải xin lỗi ngược sao?”

“Đi thôi, Thu Mộng, chúng ta đến gặp Lâm Vãn Thu, giải quyết chuyện này.” Tề Đẳng Nhàn giữ chặt Kiều Thu Mộng rồi đi ra ngoài.

Mọi người trong Kiều gia và quản lý cấp cao của tập đoàn đều tỏ ra lạnh lùng và giễu cợt, như Kiều Thanh Vũ nói, Tề Đẳng Nhàn lấy cái gì giải quyết?

Một người như hắn, ở trước mặt Lâm Vãn Thu, đến cả đánh rắm còn không có tiếng!

Vừa bước ra khỏi công ty, Kiều Thu Mộng đã hất tay Tề Đẳng Nhàn ra, tuyệt vọng nói: “Anh đang làm gì vậy! Lâm Vãn Thu thực sự không phải là người mà chúng ta có thể đắc tội., trên mạng bây giờ xảy ra chuyện gì anh không thấy sao?”

“Thà bị trói quỳ trước cửa nhà cô ta van xin còn hơn là phá sản, cả nhà phải ngủ ngoài đường đúng không?”

“Tôi chẳng qua cũng chỉ là bỏ qua chút mặt mũi…”

Tề Đẳng Nhàn mặt không biến sắc hỏi: “Cô không phải muốn trở thành người phụ nữ giống như Ngọc Tiểu Long sao?”

“Cô thấy Ngọc Tiểu Long sẽ quỳ gối trước người khác sao?”

Kiều Thu Mộng sững sờ, không thể nói nửa câu, cô bị Tề Đẳng Nhàn đẩy thẳng lên xe, sau đó đi thẳng đến nhà của Lâm Vãn Thu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.