Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 1579: Thật là lố bịch!”



 

Lôi Thiên Tứ vuốt râu của mình, dường như đang hơi do dự.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, quay đầu nhìn về phía Ngọc Tầm Duyên, nói: “Cô không phải tới giúp nhà họ Lôi, mà là đến để thừa dịp cháy nhà mà hôi của nhỉ?!”  

 

Ngọc Tầm Duyên cười nhạo nói: “Lời lẽ trẻ con, cậu thì biết cái gì? Cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị nếu mà rơi vào trong tay của những người Triệu gia, thì mới gọi là khó có thể giải quyết!”  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết trong bụng các người toàn là bè lũ xu nịnh!”  

 

Hắn quay đầu nhìn về phía Lôi Thiên Tứ, nói: “Lôi lão, cổ phần của Tàu thuyền Lôi thị, không cần đưa ra ngoài, cũng không nên chia cho bất kì kẻ nào cả! Tôi có cách để cho các người có thể bảo toàn cả Tàu thuyền Lôi thị.”  

 

Lời này vừa nói ra, Lôi Thiên Tứ đã lắp bắp kinh hãi.  

 

Trong tình huống hiện tại, Lôi Thiên Tứ muốn bán Tàu thuyền Lôi thị với một cái giá tốt cũng còn có chút khó khăn, chứ đừng nói là bảo toàn được toàn bộ sản nghiệp trong tay mình.  

 

Ngọc Tầm Duyên cười lạnh nói: “Tiểu tử họ Tề kia, tôi thấy cậu vẽ cái đường thoát ra như vậy, mới là lòng lang dã thú thật sự chứ nhỉ?!”  

 

Không thể không nói Tàu thuyền Lôi thị thật sự là một miếng thịt béo lớn, khắp nơi đều muốn cắn một miếng.  

 

Ngọc gia phái người như Ngọc Tầm Duyên tới là muốn giúp nhà họ Lôi vượt qua cửa ải khó khăn thì cũng không hề sai, nhưng điều này cũng không ngăn được việc bọn họ muốn đục nước béo cò, vớt lên một chút ở trong đó.  

 

Lợi ích động lòng người, Tàu thuyền Lôi thị xưng bá ngành thuyền buồm ở phương Nam mấy chục năm rồi, nội tình nhiều cỡ nào cơ chứ? Tùy tiện cắn một miếng, là có thể có một miệng đầy dầu mỡ, ai mà có thể nhịn được cái sự hấp dẫn này chứ?  

 

Lôi Thiên Tứ rót cho Tề Đẳng Nhàn rỗi một chén trà, cười nói: “Cậu cũng không nên nói giỡn với tôi, bây giờ tôi đã cùng đường rồi, tinh lực (tinh thần và thể lực) cũng không bằng năm đó nữa, không rảnh đi lục đục với nhau nữa!”  

 

Lời Lôi Thiên Tứ nói là sự thật, ông đã quá già rồi, già đến mức không biết ngày nào đó sẽ cưỡi hạc về Tây Thiên nữa.  

 

Ông cũng cảm giác được mình đã già nua, tinh lực cả người, còn cả tư duy nữa, rất nhiều lúc đã trở nên vô cùng đục ngầu.  

 

Chẳng qua, ông vẫn nguyện ý tin lời mà Tề Đẳng Nhàn nói ra.  

 

Bởi vì, Tề Đẳng Nhàn là một người có thể vì bạn bè mà vứt bỏ tất cả.  

 

Người ngoài đều nói hắn là một kẻ ngốc, vì một Lục Chiến Long mới quen biết không lâu mà phải trả một cái giá đắt như vậy.  

 

Nhưng trên thực tế, ông đã nhận được rất nhiều từ điều đó và đã chứng minh rất nhiều lần cho mọi người thấy.  

Ngay cả Từ Ngạo Tuyết hận hắn đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, sau khi biết được việc này, cũng không khỏi cảm thấy rung động, do đó ở trong lòng đã sinh ra một chút bội phục và kính ngưỡng đối với hắn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn bưng chén trà lên uống một ngụm, nói: “Tôi đương nhiên sẽ không lấy loại chuyện này ra làm trò đùa, Lôi lão nếu tin tôi, thì cứ giao việc này cho tôi giải quyết đi, ông chỉ cần phối hợp một chút là được rồi.”  

 

 

Lôi Thiên Tứ như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu.  

 

 

Nhưng ở một bên, sắc mặt Ngọc Tầm Duyên đã đầy sự âm trầm, lạnh lùng nói: “Lôi lão, ông đừng có bị hai ba câu mà tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch này nói ra lừa gạt! Nếu hắn thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, lúc trước đã không phải chạy tán loạn giống một con chó nhà có tang.”  

 

 

“Tình huống trước mắt của nhà họ Lôi, vô cùng bấp bênh!”  

 

 

“Đi sai một bước, vậy tổn thất tạo ra, sẽ lớn gấp mười lần!”  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.