Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 812



Chương 812

“Viên đạn này làm bằng thứ gì vậy? Một phát súng có thể làm cái đầu của người ta biến mất?”

“Không biết nữa, vừa rồi tôi không nhìn thấy máu và não văng ra…”

Một vài người không kiềm được mà bật cười ha ha, cảm thấy rất vui khi phát súng của Hoàng Sung có thể bắn trúng cái đầu chó của Tề Đẳng Nhàn, thậm chí lực bắn mạnh đến mức cái đầu cũng biến mất.

Nhưng cũng có số ít người cảm thấy nghi ngờ, bởi vì vừa rồi bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng máu và não văng khắp nơi.

Trong lòng Hoàng Sung có một loại cảm giác trống trải, điều này khiến anh ta phải lắc đầu, phát súng này của mình vẫn chưa bắn trúng hắn.

“Phụt!”

Tề Đẳng Nhàn bỗng chui cái đầu ra ngoài.

Chẳng qua là lúc nãy hắn chui đầu vào ngực mà thôi, nếu nhìn thử thì bản thân giống như đã bị chặt đầu.

“Chuyện này…”

Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy rất ma quái, thậm chí có chút đáng sợ, giống như đang xem một bộ phim ma kinh dị.

Người bình thường nào có năng lực chui rúc đầu vào ngực?

Kích thích như khi bạn đang đi trên một con đường không rõ lý do, bỗng nhiên trước mặt có người xoay đầu lại một góc 180°.

Hoàng Sung thả tay xuống chậm rãi, anh ta không bóp còi, tuy rằng khẩu súng trong tay anh ta vẫn còn đạn nhưng anh biết rõ mấy phát súng tiếp theo của chính mình, chắc chắn sẽ không bắn trúng Tề Đẳng Nhàn.

Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn vẫn đứng yên trên tờ giấy quảng cáo đó giống như khi nãy, thậm chí còn không dịch sang mặt đất bên cạnh dù chỉ một chút.

Hắn làm theo đúng như lời mình nói, tuyệt đối sẽ không rời khỏi tờ giấy quảng cáo này.

Mọi người cảm thấy vô cùng phấn khích, trận đấu này còn đặc sắc hơn hai trận đấu lúc nãy!

Sắc mặt Từ An vô cùng khó coi, ông ta trầm giọng nói: “Hoàng Sung, cậu còn đợi cái gì nữa? Cậu vẫn còn đạn, mau nổ súng giết chết cậu ta ngay!”

Nhưng Hoàng Sung lại lắc đầu, anh ta nói: “Đà chủ Từ, ông vẫn không nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc nãy à? Súng của tôi không bắn trúng anh ta.”

Nháy mắt gương mặt Từ An trở nên trắng bệch, mọi không nhịn được mà run rẩy, biểu cảm trên khuôn mặt khó coi gần chết.

Rốt cuộc ông ta không còn biện pháp để duy trì dáng vẻ và cảm giác áp bách của người đứng đầu như lúc vừa nãy.

Mã Hồng Tuấn cười ha ha, ông ấy lớn tiếng nói: “Quả nhiên Tề tổng là anh hùng vô song, ngoài bảy bước, thì cũng không thể làm được gì! Hay lắm hay lắm!”

Đôi mắt sáng như có ngôi sao đang bốc lên, bối cảnh của Tề Đẳng Nhàn không lớn, bản lĩnh của chính hắn cũng khiến người ta chú ý tới.

Một người đàn ông như vậy rất dễ hấp dẫn được phái nữ.

Sau khi Hoàng Sung tháo băng đạn của mình ra, sau đó anh ta trút từng viên đạn rơi xuống đất, còn dư lại bốn viên đạn.

“Tôi thua rồi, tôi tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Tề tổng!” Hoàng Sung hít sâu một hơi rồi nói.

Sau khi nói xong câu này, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ngạc nhiên.

Mọi người cùng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Thua thì thôi, tại sao còn phải quỳ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.