Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 730



Chương 730

Tề Đẳng Nhàn dùng một chân đá Long Quốc Kim ngã ra đất, cậu ta đau đến mức hét toáng lên, sau đó hắn thuận tay mở loa lớn.

“Nghe này, tao không quan tâm mày là ai, nếu mày dám làm tổn thương đến một đầu ngón tay của cháu trai tao, thì tao sẽ chôn cả nhà mày theo!” Long Tông Toàn cũng nghe thấy tiếng động ở bên này, lập tức biết di động đã bị người ta cướp mất, ông ta đe dọa bằng giọng điệu lạnh lùng.

“Long tổng đúng là rất có uy phong! Cầm một ngàn vạn đến đây để chuộc cái mạng chó của cháu trai ông, nếu không lát nữa thi thể sẽ được giao đến trước mặt ông.” Tề Đằng Nhàn bình thản nói.

Sau khi mọi người nghe xong, không khỏi hít một hơi sâu!

Quả thật là Tề Đẳng Nhàn không còn muốn sống nữa, không có đầu óc mới dám nói chuyện với Long Tông Toàn như vậy!

Hay là hắn cho rằng bản thân có chút tiền đầu tư vào tập đoàn Hướng thị, nên thật sự cho rằng bản thân lợi hại đến mức có thể chống lại một nhân vật lớn ở đế đô?

Thân phận của Long Tông Toàn không chỉ đơn thuần là một doanh nhân, bối cảnh của ông ta ở đế đô cũng không nhỏ chút nào.

Sau khi Long Tông Toàn nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người không khỏi cứng đờ, sao ông ta có thể quên giọng nói của Tề Đẳng Nhàn?

Rốt cuộc lần đầu tiên trong suốt cuộc đời ông ta phải chịu thiệt thòi cũng là do Tề Đẳng Nhàn gây ra.

Hơn nữa còn bị Tề Đẳng Nhàn lừa mất bốn trăm triệu, thậm chí còn bị làm trò trước mặt chủ tịch tỉnh là Dương Lệnh Quang.

“Khụ khụ khụ… Đầu dây bên kia là Tề Đẳng Nhàn đấy à?” Long Tông Toàn do dự một lúc lâu, mới chậm chạp hỏi.

“Đúng vậy, thế nào, mấy hôm trước bị tôi vả miệng nhiều như vậy, bây giờ lại không nhớ tôi là ai nữa à? Có muốn bị vả thêm vài cái nữa không?” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại ông ta.

“Không dám không dám, chẳng qua là tôi chỉ muốn xác nhận lại một chút mà thôi.” Long Tông Toàn sợ tới mức giật mình.

Ông ta hiểu rõ sự càn rỡ của Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa sau khi biết hắn là con trai của Tề Bất Ngữ, thì ông ta không còn ý nghĩ trả thù, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi.

Năm đó thằng điên Tề Bất Ngữ đó có thể tàn sát đế đô, nhưng con của ông là Tề Đẳng Nhàn còn hơn như vậy, nếu thật sự chọc giận hắn thì e rằng giết cả nhà người khác cũng không phải là chuyện không thể.

Đầu óc của mọi người ở đây đều ngây ngốc khi nghe thấy cuộc trò chuyện của Tề Đẳng Nhàn và Long Tông Toàn sau khi mở loa lớn.

Trước đây Long Tông Toàn và Tề Đẳng Nhàn đã từng gặp nhau? Còn bị Tề Đẳng Nhàn vả mặt đến mức ngoan ngoãn nghe lời?

Vừa rồi những lời Kiều Thu Mộng nói đều là sự thật!?

Vì thế ánh mắt của mọi người Kiều gia nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn cũng lộ ra sự sợ hãi.

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đừng nói nhiều nữa, gửi một ngàn vạn đến đây, rồi bảo cháu trai ông cút đi. Nếu không thì ông tự lường trước đến hậu quả!”

Long Tông Toàn từng bị Tề Đẳng Nhàn lừa mất bốn trăm triệu, đương nhiên sẽ không quan tâm đ ến số tiền một ngàn vạn, ông ta vội vàng nói: “Được được được, tôi sẽ gửi một ngàn vạn đến ngay lập tức, Tề tổng đừng khiến cháu trai tôi khó xử.”

Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng, Long Tông Toàn lớn tiếng quát: “Long Quốc Kim, thằng ranh con cháu nghe cho rõ đây, ngoan ngoan ngoãn ngoãn xin lỗi Tề tổng, cậu ấy bảo cháu làm gì thì hãy ngoan ngoãn làm theo, cho dù có kêu cháu ăn cứt thì cũng không được nói bất cứ lời nào! Nếu chọc giận ngài Tề, chú cũng không thể cứu cháu được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.