Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 1070: Coi bản thân là Ngọc Tiểu Long sao?”



 Triệu Đồ Long khinh thường nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Loại nguy hiểm này, tôi không tin hắn sẽ dễ dàng đến như vậy!”  

 

 

Nghiêm Mộc Long nói: “Không phải ai cũng chỉ biết đến lợi ích trước mắt, hắn là một người nghĩa khí, rất xem trọng bạn bè. Huống chi, bản thân mị lực nhân cách của Lục Chiến Long, cũng đủ để thuyết phục rất nhiều hào người tài.  

 

Triệu Đồ Long liếm đầu ngón tay, nói: “Thanh danh của Lục Chiến Long chỉ ở sau Ngọc Tiểu Long cũng không phải không có nguyên nhân tới.”  

 

Nghiêm Mộc Long chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, Triệu Đồ Long người này, rõ ràng địa vị không thấp, nhưng lại làm ra một số hành động làm người ta cảm thấy thật rẻ tiền.  

 

“Trận đấu ở Thượng Hải, đã tới thời điểm mấu chốt, Triệu Đồ Long anh tuyệt đối không được làm việc theo cảm tính.”  

 

“Trong khoảng thời gian này, anh muốn làm gì, tốt nhất đều phải báo cho tôi.”  

 

“Nếu không nói, tôi không ngại liên thủ với Tạ Cuồng Long, đánh gãy chân của anh!”  

 

Đôi mắt Nghiêm Mộc Long thâm trầm mà nhìn Triệu Đồ Long, lạnh giọng cảnh cáo người đàn ông tùy tính, thích gì thì làm nấy này.  

  Advertisement

Triệu Đồ Long châm chọc mà cười, nói: “Hai người các người liên thủ, tôi đích xác không phải đối thủ, nhưng muốn dễ dàng đánh gãy chân tôi, thì không dễ đâu.”  

 

“Bản lĩnh chạy trốn của tôi, sau khi Hồng Thiên Đô chết thì đã trở thành đệ nhất thiên hạ.”  

 

“Thích khách thời cổ đại, chỉ cần không trúng một kích, sẽ lập tức chạy xa ngàn dặm.”  

 

“Tôi hiện tại, so với những tên thích khách què quặt đó mạnh gấp trăm lần.”  

 

Nghiêm Mộc Long trực tiếp đứng dậy, xoay người đi, vừa đi vừa lãnh đạm nói: “Chỗ ở của anh tôi cũng đã sắp xếp xong, tất cả hành động, đều phải nghe tôi! Nhớ kỹ!”  

 

Sau khi người đi, Triệu Đồ Long lập tức hừ lạnh một tiếng, mắng: “Đồ đàn bà xấu xí! Coi bản thân là Ngọc Tiểu Long sao?”  

 

Không lâu sau, Triệu Đồ Long bị người đưa tới một nơi hẻo lánh ít dấu chân người.   

 

Anh ta cảm thấy như vậy cũng vừa đẹp, đợi lúc anh ta luyện công, thanh âm kia, so với một người phụ nữ cấp bậc xe tăng rên rỉ trên giường còn lợi hại hơn.  

 

“A!!! A!!! Hú ——”  

 

Triệu Đồ Long nằm thẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng phát ra tiếng rống giận thống khổ.  

 

“Cảm giác đau của ngũ mã phanh thây, quả thực không phải người bình thường có thể thừa nhận! Đại pháp minh tưởng phanh thây này, quả nhiên bất phàm!”  

 

Triệu Đồ Long mở hai mắt, thần sắc thống khổ lập tức biến mất không thấy tăm hơi, ngược lại hóa thành nụ cười âm trầm dữ tợn.  

 

“Thường xuyên dùng phương thức minh tưởng này, không ngừng kích thích tinh thần trưởng thành, sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi có thể chạm đến thấy cảnh giới bất tử!”  

 

“Năm con rồng, đối với Hoa Quốc mà nói, quá nhiều!”  

 

“Chờ sau khi công lực của tôi đại thành lúc sau, có một con rồng là tôi, là đủ rồi.”

 

Thành phố Thượng Hải hội tụ năm con rồng của Hoa Quốc.  

 

Bọn họ được phân chia thuộc các trận doanh khác nhau, chú định là sẽ có một màn long tranh hổ đấu.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhân lại không biết, Triệu gia vì đối phó hắn, mà đã xuất động đội hình như vậy.  

 

Hắn và Dương Quan Quan đã tới bên ngoài khu biệt thự tập đoàn tài chính liên minh phương Đông, cũng trùng hợp đụng phải Tôn Dĩnh Thục ở đây.  

 

“Tôn phu nhân, cảm ơn cô, ít nhiều nhờ có sự hỗ trợ của cô, tôi mới có thể lấy được nhiều thứ từ Dương gia như vậy!” Sau khi Dương Quan Quan nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục, gương mặt tươi cười lập tức đón chào, phi thường cảm kích đối với Tôn Dĩnh Thục.  

Sau khi chồng của Tôn Dĩnh Thục chết, cô ta và Thôi gia cũng không thiếu những lần tranh đấu gay gắt, đối với loại chuyện như tranh đoạt gia sản này, có thể nói là cực kỳ có kinh nghiệm.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục nói: “Dương tiểu thư khách khí, chúng ta là đối tác cùng nhau hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”  

 

 

Dương Quan Quan nói: “Vẫn phải cảm tạ, lát nữa tôi xin được mời cô ăn cơm.”  

 

 

Dương Quan Quan cảm thấy Tôn Dĩnh Thục là một người khá tốt, tiếp xúc cũng tương đối hòa hợp, căn bản không âm hiểm xảo trá, ăn thịt người không nhả xương giống như người ngoài đồn đãi.  

 

 

Nếu để cho Tề Đẳng Nhân biết được ý nghĩ này của cô ta, nhất định sẽ mang cô ta đi khám.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục chính là một ma nữ ngàn mặt, nếu để cô ta nhìn thấy chút lợi ích gì, nhất định còn hung mãnh hơn so với sói đói, còn tin ranh hơn so với hồ ly.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.