Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 500



Chương 500

Nói xong lời này, Hướng Đông Tinh cúp điện thoại.

“Trời ơi, tổng giám đốc thần bí muốn hiện thân trong yến hội do Từ Ngạo Tuyết tổ chức thật sao?!”

sau khi thấy Hướng Đông Tinh cúp điện thoại thì Dương Quan Quan kinh hỉ đầy mặt hô to gọi nhỏ với Tề Đẳng Nhàn.

“Cô hưng phấn như vậy làm gì? Y như đồ quê mùa chưa từng trải việc đời bao giờ ấy.” Tề Đẳng Nhàn nói.

Vẫn luôn là người khác khinh thường hắn, gọi hắn là đồ quê mùa, hắn cũng rất muốn thử cái cảm giác được trào phúng người khác này. Đừng có nói, còn rất không tệ đâu!

Dương Quan Quan lại không thèm để ý mà nói: “Xem ra anh rất quen thuộc với tổng giám đốc thần bí kia nha, nếu không thì Hướng tổng cũng sẽ không gọi điện thoại tới thương lượng chuyện này với anh!”

“Tề tổng, anh có thể lộ ra cho tôi biết trước một ít về bối cảnh của tổng giám đốc thần bí đó không, có thân phận gì, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”

“Tôi thật sự rất tò mò!”

Tề Đẳng Nhàn buông đũa trong tay xuống, nhàn nhạt đáp: “Được rồi!”

“tổng giám đốc thần bí này có tuổi tác không sai biệt lắm với tôi.”

Dương Quan Quan nghe thấy vậy thì kinh ngạc nói: “Thật đúng là thiếu niên nhiều tiền mà, hẳn là con cháu của gia tộc lớn nào đó đúng không?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: “Con cháu trong gia tộc lớn ở Đế Đô.”

Dương Quan Quan lại kinh hô lần nữa, nói: “Khó trách Từ Ngạo Tuyết lại sợ anh ta như vậy! Anh ta trông như thế nào?”

“Lớn lên soái khí anh tuấn không khác gì tôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói.

“Thôi đi, phỏng chừng người ta còn đẹp trai bỏ xa anh mười con phố kìa.” Dương Quan Quan khát khao nói: “Tên anh ta là gì thế?”

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả duỗi tay chỉ chỉ mình, nói: “Tên là Tề Đẳng Nhàn đấy!”

Khuôn mặt nhỏ của Dương Quan Quan lập tức suy sụp xuống, tức giận nói: “Không tin anh nữa, dù sao từ giờ tới yến hội cũng không bao lâu nữa, tới lúc đó tôi tự mình tới hiện trường chứng kiến!”

“Cô chỉ là một trợ lý, lại dùng loại giọng điệu như này nói chuyện với sếp như tôi một lần nữa thử xem? Tôi đánh chết cô!” Tề Đẳng Nhàn đột nhiên hung thần ác sát giơ bàn tay mình lên.

“Tôi tôi…. Tề tổng, tôi sai rồi….” Dương Quan Quan cúi đầu, uỷ khuất nói.

Tề Đẳng Nhàn đắc ý cười cười, cái đồ nhát cáy này, quả nhiên vẫn nên là mình đe doạ một chút mới tốt!

Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi chung cư của Dương Quan Quan thì cô ta đã gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho kiều thu mộng.

“mộng mộng, mộng mộng, mình có một tin quan trọng về tổng giám đốc thần bí, cậu có muốn nghe hay không?!”

lúc điện thoại vừa được kết nối với kiều thu mộng thì Dương Quan Quan hưng phấn kích động hỏi.

kiều thu mộng ngẩn người, sau đó cũng kích động nói: “Thật không? Tin tức gì?!”

Dương Quan Quan cao hứng nói: “tổng giám đốc thần bí sẽ hiện thân trong yến hội do Từ Ngạo Tuyết tổ chức!”

kiều thu mộng khiếp sợ nói: “Cái gì? Cậu nói thật không? Anh ta muốn lộ mặt sao?!”

Không phải do kiều thu mộng không kích động không khiếp sợ, dù sao thì vị tổng giám đốc thần bí này từ khi tianlai capital được thành lập tới nay vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu cô ta, còn thường xuyên dùng các phương pháp khác nhau xoát cảm giác tồn tại ở chỗ cô ta nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.