Tuyệt Thế Cường Long

Tuyệt Thế Cường Long – Chương 107



Chương 107

“Chờ một chút…” Lý Vân Uyển gọi Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị trở về phòng.

“Sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Anh lại đây xem một chút.” Lý Vân Uyển cầm điện thoại nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, không khỏi nhíu nhíu mày.

Đây là tin tức, nói là có mấy nghệ sĩ minh tinh liên quan đến tập đoàn Kiều thị cùng hủy hợp đồng với tập đoàn Kiều thị, hơn nữa, Lâm Vãn Thu còn đăng một bài viết dài về chủ tịch tập đoàn Kiều thị Kiều Thu Mộng, đơn giản là nói Kiều Thu nghĩ muốn “chơi trắng” cô ta, để cô ta phát ngôn miễn phí cho tập đoàn Kiều thị, còn hắt một ít nước bẩn.

Trong khu bình luận, một mảnh tiếng mắng chửi, đều là nguyền rủa tập đoàn Kiều thị sớm phá sản.

“Bây giờ có nhiều nghệ sĩ minh tinh hủy hợp đồng với tập đoàn Kiều thị như vậy, điều này vô cùng bất lợi với tập đoàn Kiều thị!” Lý Vân Uyển nhìn Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nói.

Hai người ở rất gần nhau, Lý Vân Uyển lại đang mặc váy lễ phục, đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài, giờ phút này, đang hơi dán vào đùi của Tề Đẳng Nhàn, truyền đến một loại cảm giác cảm mềm mại.

“Chuyện này là do Lâm Vãn Thu làm!” Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ nói.

Hắn vừa ngẩng đầu, tròng mắt không khỏi rơi xuống trên ngực Lý Vân Uyển, phía trước lễ phục này là kiểu giao thoa, tuy rằng chỗ lộ ra không nhiều lắm, nhưng có thể nói là vô cùng gợi cảm.

Lý Vân Uyển nói, “Đoán chừng ngày mai tập đoàn Kiều thị sẽ làm khó Mộng Mộng, chuyện này anh phải nghĩ cách.”

Tề Đẳng Nhàn thu hồi ánh mắt của mình, ho khan một tiếng, nói, “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đi xử lý tốt chuyện này.”

Lý Vân Uyển nhíu mày nói, “Anh tự dưng ho khan làm cái gì? Cảm lạnh? Anh có muốn tôi nấu cho anh một ít canh gừng không? ”

“Tôi không sao, thời gian không còn sớm nữa, mỗi người đi nghỉ ngơi đi.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói, đứng dậy, lên lầu.

“Anh có bệnh thần kinh đúng không?!” Lý Vân Uyển hơi khó hiểu, sau đó trở lại căn phòng mình từng ở.

Lại một lần nữa nằm trên chiếc giường lớn thoải mái trong “Vân Đỉnh Thiên Cung”, Lý Vân Uyển trong lòng không khỏi cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần, ai có thể nghĩ tới, người ở trong biệt thự xa hoa nhất Trung Hải chính là giám ngục nhỏ Tề Đẳng Nhàn đi ra từ nông thôn cơ chứ?

“Có lẽ đợi đến khi tập đoàn Hổ Môn và tập đoàn Hướng thị tranh đấu đến hồi kết, hắn mới có thể chân chính một tiếng hót làm kinh người đúng không?” Trong lòng Lý Vân Uyển thầm nghĩ, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Tề Đẳng Nhàn lăn qua lộn lại không ngủ được, trong chân toàn đầu óc, à không, trong đầu toàn là chân…

“Khó trách mấy tên khốn kiếp trong ngục giam rảnh rỗi không có việc gì thì luôn thích tụ tập cùng một chỗ thảo luận về phụ nữ, xem ra là có nguyên nhân.” Tề Đẳng Nhàn trong lòng chửi mẹ nó, dứt khoát đứng lên luyện công.

Đứng cọc trong sân nửa đêm, sau khi tự làm mình mệt mỏi đến kiệt sức thì mới trở về phòng ngủ yên ổn.

“Ngài Tề, tối hôm qua anh ngủ có ngon không?” Nhìn thấy tinh thần của Tề Đẳng Nhàn ngày hôm sau có chút không tốt, Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi.

“Trong đầu toàn là chân, làm sao ngủ ngon được?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được chửi bới một câu, quyết định cách xa Lý Vân Uyển một chút, phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của hắn.

“???” Vẻ mặt Lý Vân Uyển kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn, không hiểu rõ những lời này của hắn là có ý gì.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.