Chàng Rể Bác Sĩ

Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 776



Chương 776:

 

“Bịch”

 

Theo bản năng, Đường Nhược Tuyết nâng gối lên.

 

Diệp Phi bị đau hạ bộ, người phụ nữ này, xuống tay thật độc ác, nếu không phải mình phản ứng kịp thời, có lẽ cả đời này anh đều phải chịu xui xẻo rồi.

 

Nhìn thấy Diệp Phi bị đau như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết ngẩn ra, sau đó cô ngẩng mặt và hét lên: “Buông tôi ra.”

 

Diệp Phi quyết định quấn lấy đến cùng: “Không buông!”

 

“A” Đường Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Phi cứ níu chặt lấy, làm thế nào cũng không chịu buông tay bèn cắn một cái lên mu bàn tay của Diệp Phi.

 

Diệp Phi rên rỉ một tiếng, nhịn không được nới lỏng tay: “Em mang tuổi con chó đấy à?”

 

Đường Nhược Tuyết vừa cắn thì đã hối hận rồi, chỉ là không có đường nào quay đầu, cô lấy túi xách đập mấy cái lên người Diệp Phi, xoay người bước về phía trước.

 

“Nhược Tuyết.” Diệp Phi một bên xoa mu bàn tay, một bên chạy đuổi theo: “Tối nay anh thật sự không có đi thuê phòng với Tống Hồng Nhan, chỉ vì cô ta ngã bị thương nên anh mới dìu cô ta…”

 

“Anh nói tôi là chó hả, anh mới là keo da chó đấy, cứ quấn chặt lấy tôi không chịu buông”

 

Đường Nhược Tuyết tức giận hét to: “Tránh ra đi, tôi không cần giải thích, tôi không nghe giải thích”

 

“Anh đừng dày vò tôi thêm nữa, cút về tìm người phụ nữ dịu dàng bé bỏng của anh đi”

 

“Anh muốn làm thế nào thì làm thế ấy, muốn ngủ với người nào thì ngủ với người đó, không có nữa xu quan hệ nào với tôi cả”

 

Tuy rằng người phụ nữ này không ngừng gào thét với Diệp Phi, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay Diệp Phi, nó bị cô cắn thành một vòng màu hồng.

 

Cú căn này thật độc ác, đến da cũng tróc ra luôn rồi.

 

“Không được, anh tự hỏi lòng mình trong sạch, anh không thể để cho hiểu lầm ngày càng sâu thêm”

 

Diệp Phi phản ứng cực nhanh, xoay người một cái, đã chặn trước mặt cô, còn bắt lấy cái eo nhỏ của cô.

 

Bất kể cô đẩy thế nào cũng hoàn toàn không quan tâm.

 

“Được, anh không phải muốn tôi nghe anh giải thích sao?”

 

Nhìn thấy Diệp Phi quyết tâm liều chết quấn lấy, Đường Nhược Tuyết chỉ tay xuống nước sông ngoài lan can, giận quá hoá cười: “Được, anh nhảy xuống đó cho tôi, tôi sẽ nghe anh giải thích”

 

“Ào”

 

Diệp Phi không nói hai lời, trực tiếp xoay người nhảy xuống sông.

 

Nhanh nhẹn dứt khoát! Chỉ nghe ào một tiếng, bọt nước nổi lên khắp nơi.

 

“Khốn kiếp” Đường Nhược Tuyết nghẹn họng, trân trối nhìn anh, sau đó cũng như phát điên mà nhảy xuống…

 

Diệp Phi nhảy xuống sông rồi! Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, thân thể Đường Nhược Tuyết theo bản năng cũng nhảy xuống theo.

 

Nước sông sâu như vậy, đêm tối lại âm u thế này, một người nhảy xuống, chín phần là xảy ra chuyện.

 

Nghĩ đến lúc Diệp Phi bị dìm chết, những giận giữ và xoắn xuýt của Đường Nhược Tuyết toàn bộ tiêu tán, chỉ muốn nhảy xuống cứu Diệp Phi lên.

 

Trong khoảnh khắc đó, cô đã quên luôn an nguy của bản thân mình.

 

“Ùm ùm”

 

Một tiếng vang lên, Đường Nhược Tuyết cũng lặn sâu xuống sông, sau khi lặn, thân thể cô nhanh chóng chìm xuống nước làm một đám bọt nước bắn lên tung toé.

 

Đường Nhược Tuyết đã đánh giá thấp độ lạnh của nước, cả người dần dần trở nên cứng đờ.

 

Trong nháy mắt đó, dường như tay chân không còn thuộc về thân thể mình nữa, hoàn toàn mất khống chế. Nước sông cuộn trào mãnh liệt, nhanh chóng ngập đến đỉnh đầu của cô.

 

Thân thể chìm xuống năm sáu mét, từ chìm châm chậm ban đầu dần nhanh hơn, nước sông lạnh lẽo, ngày càng có nhiều nước bóp nghẹt thân thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.