Chàng Rể Bác Sĩ

Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 305



Chương 305:

 

Hàn Kiếm Phong lập tức gọi điện thoại.

 

“Diệp Phi, còn mày thì không cần đi, có đi cũng xấu hổ mất mặt: Lâm Thu Linh nhìn Diệp Phi: “Tao bị giam mấy ngày nay, nhà không có ai quét dọn, tối nay mày ở nhà dọn dẹp cho đàng hoàng, đồ ăn bọn tao sẽ mang về cho mày sau.”

 

Đường Nhược Tuyết kêu lên: “Mẹ, Diệp Phi không đi, con cũng không đi…”

 

“Con không đi coi sao được hả?”

 

Lâm Thu Linh trực tiếp lôi Đường Nhược Tuyết ra cửa, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào: “Mẹ còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với con”

 

Đường Phong Hoa cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, Diệp Phi mấy ngày nay chỉ lo lêu lổng chơi bời, không giúp đỡ gì, để nó ở nhà làm việc là đúng nhất”

 

Đám người Hàn Kiếm Phong cũng vây quanh Triệu Đông Dương rời đi.

 

Biệt thự lớn như vậy, rất nhanh chỉ còn lại một mình Diệp Phi đứng cô độc… “Ting——” cũng ngay lúc này, điện thoại di động của Diệp Phi reo lên, lấy ra nghe, rất nhanh liền truyền tới giọng cười cởi mở của Hoàng Chấn Đông: “Người anh em, tôi là Hoàng Chấn Đông đây, lão Đỗ đã bao cả Túy Tiên Lâu rồi, kính mời người anh em cậu đến đây chung vui.”

 

Bảy giờ rưỡi tối, Túy Tiên Lâu, đèn đuốc sáng choang, người đến người đi tấp nập.

 

Triệu Đông Dương và người nhà họ Đường lái xe vào bãi đậu xe, sau đó quen đường đi về phía cửa vào nhà hàng như rất nhiều lần trước đó.

 

Một nữ tiếp tân tao nhã lễ phép chặn nhóm người Triệu Đông Dương lại: “Xin chào, xin hỏi anh là anh Diệp phải không?”

 

“Cái gì mà anh Diệp, tôi là Hàn Kiếm Phong, tôi đã đặt chỗ rồi: Hàn Kiếm Phong ngẩng cổ lên hừ một tiếng: “Tôi đã đặt phòng bao gói cọc đắt nhất”

 

“Thật xin lỗi, Túy Tiên Lâu tối nay không tiếp khách”

 

Nụ cười của nữ tiếp tân rực rỡ: “Mời các vị ra về, hôm nay không cách nào tiếp đãi các vị được, một lần nữa xin lỗi”

 

Đám người Lâm Thu Linh thấy vậy hơi sửng sốt, không tiếp!

 

“Đùa kiểu gì mà không tiếp khách?”

 

Sắc mặt Hàn Kiếm Phong đột nhiên trầm xuống, đây rõ ràng là làm mất mặt hắn ngay trước mặt mọi người: “Cho cô cơ hội lặp lại lần nữa?”

 

“Ông đây là khách quen của các người, còn là khách quý, một lần tiêu tiền ở đây không phải một trăm ngàn cũng tám chục ngàn, cô dám nói với tôi là không tiếp khách?”

 

“Ai cho phép các người dám không tiếp đãi tôi?”

 

Hàn Kiếm Phong cậy thế hung hăng: “Có tin chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại cho giám đốc các người, là đủ để các người cuốn gói cút đi hay không?”

 

Lâm Thu Linh cũng sừng sộ quát lên: “Người ta mở cửa làm ăn, các người mở cửa nhưng không tiếp đãi khách, não úng nước à?”

 

Cả nhà họ hào hứng tới dùng cơm, còn mời không ít thân thích, lại bị nữ tiếp tân ngày ngăn cản ngoài cửa, vậy cũng mất mặt chết người.

 

“Thật xin lỗi, Túy Tiên Lâu tối nay được người ta bao trọn rồi: Nữ tiếp tân mở miệng nói rõ ràng từng tiếng: “Bất kể là đã dùng cơm ở đây, hay là đặt chỗ, toàn bộ đều thanh lý vô điều kiện”

 

“Tất nhiên, mấy ngày nữa nhà hàng chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường cho khách hàng”

 

“Nhưng tối nay, ai không có thiệp mời, ai không phải anh Diệp, thì tuyệt đối không thể vào trong”

 

Cô lại lần nữa giơ tay làm tư thế mời: về đi”

 

Các vị, xin hãy trở Đường Nhược Tuyết vẻ mặt do dự mở miệng: “Anh rể, mẹ, đã bị bao trọn thì thôi bỏ đi, chúng ta đi chỗ khác.”

 

“Đi?”

 

Đường Phong Hoa mặt đầy bất mãn: “Chúng ta đi như vậy, mặt mũi nhà họ Đường để ở chỗ nào?”

 

“Bị bao rồi?”

 

Sắc mặt Hàn Kiếm Phong trầm xuống, quát lên: “Tôi bất kể các người bị người ta bao hay là thế nào, nói tóm lại, tôi phải ăn cơm ở đây, các người nhất định phải tiếp đãi”

 

“Đừng quên, chính các người nói khách hàng là thượng đế, là các người nói vui lòng khách đến vừa lòng khách đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.