Chàng Rể Bác Sĩ

Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 742



Chương 742:

 

Sau đó, răng rắc một tiếng, con dao vỡ vụn, Lão Cung theo bản năng tiến lên phía trước.

 

Diệp Phi vẫn không nhúc nhích, nhưng ngón tay kẹp con dao xoẹt một tiếng cắt vào người Lão Cung.

 

Hai mắt lão Cung trừng lớn, đáy mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

 

Một dòng máu tươi chảy ra từ trên người hắn, sau đó máu chảy càng ngày càng nhiều, rơi lả tả xuống đất.

 

“Phanh…” Diệp Phi đá ra một cước: “Không biết tự lượng sức mình”

 

Lão Cung thét lớn một tiếng, bay thẳng ra ngoài rồi ngã trên mặt đất, rất đau đớn. Hắn không chết nhưng ôm chặt miệng vết thương không dám nhúc nhích.

 

Lưỡi dao đâm vào người hắn chỉ cách trái tim một milimet, hơi nhích vào một chút thì rất có thể hắn đã chết rồi.

 

Lão Cung thực bi phẫn, rất không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào khác. Diệp Phi thật sự là quá mạnh, mạnh đến nỗi một chiêu hắn cũng không ngăn được.

 

Điều này sao có thể?

 

Đám người Trần Bối Lạp toàn bộ há hốc miệng: Diệp Phi không những không bị giết chết mà còn đánh bại Lão Cung.

 

Kết cục hoàn toàn khác so với lúc trước.

 

Thật không thể tin nổi.

 

“Anh rể thật đẹp trai… Đường Kỳ Kỳ vui sướng líu ríu, có dấu hiệu hơi háo sắc.

 

Vương Thi Viện cao ngạo lạnh lùng cũng ngẩn ra, thế nào cô cũng không ngờ được, Diệp Phi không lọt vào mắt của cô lại giỏi như vậy.

 

Đáng tiếc, gia thế của Diệp Phi quá kém, nếu như gia thế xấp xỉ cô thì có khi cô sẽ rung động với người đàn ông này.

 

Thân phận của người như Diệp Phi, chỉ có thể làm một tay đấm xuất sắc, mãi mãi không làm nên nghiệp lớn được.

 

“Mấy người Triệu Khôn đánh người tất nhiên là không đúng, nhưng nguyên nhân của chuyện này hoàn toàn là do Thomson gây ra.

 

Diệp Phi bước lên một bước, nhìn Giang Hoành Độ thản nhiên nói: “Ông Giang cũng là một người có máu mặt, chẳng nhẽ lại không phân biệt trắng đen gì à?

 

Giang Hoành Độ nhìn chằm chằm anh, sắc mặt hết trắng sang xanh rồi lại tím.

 

Hắn thật không ngờ mười mấy người tài đắc lực của mình cùng với Lão Cung đạt đến cảnh giới hoàn hảo lại đánh không lại một người trẻ tuổi này.

 

Thân thủ của tên nhóc này đâu phải chỉ có mỗi khủng bố a.

 

Bản lĩnh như này, hẳn lăn lộn ngang ngược Nam Lăng mấy chục năm cũng không gặp được mấy người.

 

Nhưng hắn không hổ là lão đại một phương, lúc này có thể đè lửa giận xuống, rất bình tĩnh nói: “Tối nay tôi nhận thua, sau này còn gặp lại”

 

Diệp Phi thản nhiên nói: “Xin lỗi, bồi thường”

 

“Các vị, tối nay tôi đã lỗ mãng, rất xin lỗi”

 

Giang Hoành Độ nhìn Diệp Phi mỉm cười, xin lỗi đám người Đường Kỳ Kỳ còn thanh toán cho tất cả người ở đây, rồi nhìn Diệp Phi cười nói: “Lưu lại cái tên?”

 

Giữa người cùng loại sẽ có một cảm giác kỳ, một ánh mắt bình thường, một cái cười, một động tác là có thể cảm nhận được.

 

Diệp Phi nhìn Giang Hoành Độ, Giang Hoành Độ cũng nhìn Diệp Phi, trong mắt là thưởng thức, còn có sự đối địch tự nhiên.

 

“Diệp Phi”

 

Diệp Phi còn viết số điện thoại đưa cho ông ta: “Không phục thì hẹn chiến”

 

Giang Hoành Độ ha ha cười to, giơ ngón tay cái lên với Diệp Phi, sau đó cầm số điện thoại dẫn người dời đi.

 

Đối với hai người mà nói, tối nay mới chỉ là bắt đầu chứ không phải kết thúc… “Tốt, tốt, rất tố!

 

Đám người Giang Hoành Độ vừa đi khỏi, tầng hai quán bar chợt vang lên một trận reo hò, còn cùng với một tiếng võ tay ủng hộ không nhanh không chậm vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.