Chàng Rể Bác Sĩ

Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 350



Có điều, mặc dù Hoàng Thiên Kiều dốc hết toàn lực né tránh, nhưng vẫn không nhanh hơn một chưởng của Diệp Phi, cũng không ai có thể ngăn được.

 

Một tiếng va đập thật lớn, một chưởng của Diệp Phi trúng vào vị trí đan điền của đối phương.

 

Một sức mạnh cực lớn tràn vào, làm lục phủ ngũ tạng của cô trọng thương, còn phế bỏ đan điền của cô.

 

Đan điền là nơi tập trung mọi hoạt động của người tập võ, đan điền hỏng, võ công cả người cũng hỏng.

 

“Đauuuuu!”

 

Hoàng Thiên Kiều lại hét một tiếng thảm thiết, nhưng lần này không bay ra ngoài, mà là tự lui lệt xệt về phía sau ba bước, sau đó ngã quy xuống đất, vẻ mặt sợ hãi.

 

Cô muốn đứng lên đối chiến với Diệp Phi, nhưng kết quả lại phát hiện không còn chút sức lực nào, một ngụm máu tươi còn chảy ra từ trong miệng: Cô tức giận không dứt: “Mày vừa làm gì tao?”

 

Diệp Phi chắp hai tay sau lưng: “Không làm gì, chỉ là phế bỏ đan điền của cô, bây giờ cô chỉ là một phế nhân”

 

Dù sao song phương cũng đã như nước với lửa, Diệp Phi không ngại trực tiếp đánh đối phương đổ sụp hoàn toàn, để cho mình sau này bớt phiền toái một chút.

 

“Mày dám phế tao? Mày dám phế tao?”

 

Vẻ mặt Hoàng Thiên Kiều nhăn nhó đau đớn, muốn đứng lên liều mạng với Diệp Phi, nhưng thân thể lại chấn động một cái, cả người bủn rủn té trở về chỗ cũ.

 

Mặt cô đầy bi phẫn, có làm sao cũng không thể ngờ, một đứa con trời như cô, một người có khả năng kế vị vị trí quán trưởng nhiệm kỳ tới nhất, lại bị người ta đánh cho thành phế nhân ở chỗ này.

 

“Khốn kiếp, mày quá ngông cuồng!”

 

Đám đồng bọn hoàn toàn nổi giận, gầm thét xông về phía Diệp Phi.

 

“Binh! Bốp! Bốp! “

 

Diệp Phi không nói nhảm, một đá là một người, một đá là một người, chưa đầy một phút, liền đá bay toàn bộ mười mấy người.

 

Gân chân của bọn họ bị Diệp Phi đá trúng, không chỉ vô cùng đau nhức, mất hết sức chiến đấu, mà còn khiến cho bọn họ năm ba tháng tới cũng không thể luyện võ được.

 

Hoàng Thiên Kiều siết chặt quả đấm, muốn đánh chết Diệp Phi, nhưng lại không thể làm gì.

 

Hoàng Huyền Vũ cũng phẫn nộ, khó khăn nặn ra một câu: “Cậu trai trẻ kia, cậu ra tay độc ác như vậy, đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

 

Diệp Phi từ chối cho ý kiến: “Hậu quả? Các người tới đây ngang ngược, cũng nghĩ tới hậu quả chưa?”

 

Đối với Hoàng Huyền Vũ, anh không có chút cảm tình nào, rõ ràng có thể quát bảo con gái ngưng lại hành vi ngang ngược, kết quả lại để mặc cho cô làm xăng làm bậy.

 

Điều này nói rõ Hoàng Huyền Vũ cũng là người ngang ngược quen thân.

 

“Hai cái này không giống nhau.”

 

Nghe thấy Diệp Phi nói câu này, Hoàng Huyền Vũ từ chối cho ý kiến: “Một phòng khám nhỏ của cậu, không có tư cách so sánh với Huyền Vũ Hội Quán”

 

“Cậu càng không tư cách nói hậu quả gì.”

 

“Cậu phế bỏ con gái ta, làm bị thương nhiều học trò của ta như vậy, cho dù ta không thể nào đánh lại cậu, nhưng sư phụ †a cũng sẽ thay ta đòi lại công bằng.”

 

“Cậu trai trẻ, cậu suy nghĩ thật kỹ phải làm sao giải quyết chuyện này đi”

 

Sắc mặt găn lên sát ý, nếu như không phải ông ta bị thương không đứng nổi, công lực chỉ còn một nửa, ông ta đã đánh chết Diệp Phi từ lâu.

 

Diệp Phi cười một tiếng, nhìn Hoàng Huyền Vũ, trả lời một cách rất không liên quan: “Thật ra các người phạm vào một loạt sai lầm lớn… “

 

Phạm vào một loạt sai lầm lớn?

 

Vừa nghe thấy câu này, hiện trường lặng phắc, tất cả đều nhìn về phía Diệp Phi, trong mắt mê mang không hiểu.

 

Hoàng Thiên Kiều tức giận, nhưng trên mặt vẫn là mờ mịt không rõ.

 

Hoàng Huyền Vũ nhìn chằm chằm Diệp Phi, nói ra miệng: “Cái gì mà sai lâm lớn?”

 

Lội thương trên người ông, đối với những bác sĩ khác mà nói, đúng là một vấn đề khó khăn không nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói, dễ như trở bàn tay”

 

Khóe miệng Diệp Phi nhếch lên hài hước: “Tôi chỉ cần một phút là có thể làm cho ông đứng lên được.”

 

“Nói chuyện vớ vẩn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.