Chàng Rể Bác Sĩ

Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 394



Vài người phụ nữ cũng che miệng kêu lên, khiến cho hiện trường càng thêm căng thẳng.

 

Không ai nghĩ rằng Hoàng Huyền Vũ xuất hiện vội vàng không phải để giúp Hoàng Tam Trọng, mà là quỳ lạy Diệp Phi.

 

“Sao có thể như thế được?”

 

“Sao có thể như thế được? “

 

Hoàng Tam Trọng vô thức bước tới: “Chú Huyền Vũ, chú đang làm gì vậy?

 

“Quỳ trước một thằng phế vật làm cái gì?”

 

“BốpI”

 

Hoàng Huyền Vũ lập tức cho Hoàng Tam Trọng một cái tát: “Cái gì phế vật?

 

“Mày gọi ai là phế vật hả?”

 

“Mày mà dám gọi bác sĩ Diệp như thế một lần nữa, có tin tao đánh gãy chân mày không?”

 

Trước đây Hoàng Huyền Vũ nhất định sẽ không đánh Hoàng Tam Trọng, dù có tức giận thế nào cũng sẽ cho Hoàng Phi Hổ thể diện, nhưng hiện tại thì khác, tính mạng ông ta đang bị Diệp Phi nắm trong tay.

 

Sau khi hôm qua trải qua một ngày tự do, Hoàng Huyền Vũ không bao giờ muốn ngồi lại xe lăn, vì vậy sau khi tìm lời khuyên của bác sĩ, ông ta đành phải mặt dày đi đến phòng khám Kim Chi Lâm.

 

Ông ta còn không quan tâm đến mặt mũi nữa, còn quan tâm gì Hoàng Tam Trọng nữa chứ?

 

Hoàng Tam Trọng rất tức giận ôm chặt hai má, nhưng là không dám cùng Hoàng Huyền Vũ hò hét, trong mắt bố mình, giá trị của gã không cao bằng Hoàng Huyền Vũ.

 

“Bác sĩ Diệp, người anh em Diệp, hôm qua chúng tôi đã sai, chúng tôi không nên giở trò côn đồ như thế, lại càng không nên muốn lấy Linh Chi Huyết của anh”

 

Hoàng Huyền Vũ liên tục quỳ lạy Diệp Phi: “Cầu mong anh rộng lượng, giúp tôi một lần đi”

 

Ông ta không muốn trở thành một phế vật.

 

Diệp Phi thờ ơ hỏi: “Đồ đệ của ông bị tôi làm bị thương, ông không hận tôi sao?”

 

Hoàng Huyền Vũ lắc đầu liên tục: “Không hận, không hận, còn phải cảm ơn bác sĩ Diệp đã phá oai phong của bọn chúng đi, như vậy về sau mới không làm chuyện xằng bậy nữa”

 

Diệp Phi lại bình tĩnh cười: “Hoàng Thiên Kiều bị tôi đánh vỡ đan điền, trở thành phế nhân, ông không hận sao?

 

“Nhưng vậy cũng đáng.”

 

Hoàng Huyền Vũ thở ra một hơi dài: “Con nhóc rất bướng bỉnh, võ công cao cũng không phải là chuyện tốt, có ngày sẽ gặp tai họa”

 

Mẹ nó! Sắc mặt Hoàng Tam Trọng khó coi, âm thầm hít sâu một hơi, không ngờ Diệp Phi thực sự đã đánh bại người của võ quán Huyền Minh, lại còn đánh cho Hoàng Thiên Kiều trở thành phế nhân.

 

Điều làm cho bọn họ sững sờ chính là Hoàng Huyền Vũ không dám làm gì Diệp Phi, mà chủ động đến muốn hòa giải.

 

Nhiều người lặng lẽ di chuyển, kéo ra khoảng cách với Hoàng Tam Trọng, phân rõ ra ranh giới, không muốn liên lụy đến người này.

 

Diệp Phi trầm ngâm nhìn Hoàng Huyền Vũ: “Tôi làm các người mất mặt như vậy, hôm nay ông phải quỳ xuống ở đây, ông không hận sao?”

 

“Là do tôi gây ra”

 

Hoàng Huyền Vũ thở dài nói: “Tôi cũng không thể hận nổi!”

 

Cả thế giới chỉ có Diệp Phi mới có thể chữa cho ông ta, ông ta làm sao mà dám hận chứ?

 

“Được rồi, có nhận thức đúng sai, tôi có thể giúp ông”

 

Diệp Phi bình tính nói: “Nhưng trước khi giúp ông, ông cũng phải giúp tôi một chuyện”

 

Hoàng Huyền Vũ cung kính nói: “Bác sĩ Diệp, xin cứ nói”

 

“Được” Diệp Phi nhìn đám người Hoàng Tam Trọng: “Đánh gãy chân từng người một cho tôi” Quân tử báo thù mười năm quá muộn rồi, tốt nhất là xử lý luôn.

 

Sắc mặt Hoàng Tam Trọng thay đổi kịch liệt khi nghe đến đây: “Diệp Phi, mày dám sao?”

 

Một số cô gái cũng mất sự lạnh lùng, hoảng sợ lùi lại.

 

Hoàng Huyền Vũ ra lệnh: “Làm đi!”

 

Các đệ tử lập tức hành động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.