Chàng Rể Bác Sĩ

Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 662



Chương 662:

 

Đường Nhược Tuyết cũng cười nhẹ: “Khi nào bà cụ và Đường Thi Yến không thể chịu đựng được nữa, tôi sẽ đứng ra thương lượng”

 

Hai mắt Lâm Thu Linh sáng lên: “Đây chẳng phải sẽ lại một lần nữa về làm tổng giám đốc công ty sao?”

 

Hàn Kiếm Phong cười nói: “Đường Thi Yến không giải quyết được, chỉ có Nhược Tuyết giải quyết được thì chả nhế không làm tổng giám đốc sao?”

 

“Im đi, đồ rác rưởi”

 

Lâm Thu Linh đẩy Hàn Kiếm Phong ra và hét lên: “Mày đã hoàn thành công việc mà mày cần làm vào buổi sáng chưa?

 

Làm xong thì đi giúp dì Ngô nấu ăn”

 

“Mày cả ngày chỉ biết có ăn, uống, từ sáng đến tối không làm ra trò trống gì. Bàn chuyện công ty là chuyện đại sự, loại người rác rưởi như mày có thể nói chuyện sao?”

 

“Nhớ nấu thêm vài món ngon, tao sẽ chiêu đãi con rể Diệp Phi thật tốt.”

 

Bà ta mắng thẳng mặt Hàn Kiếm Phong, khiến hai má anh †a nóng bừng, vội quay lưng bỏ chạy.

 

Đường Phong Hoa muốn nói, nhưng Lâm Thu Linh trừng mắt nhìn lại.

 

Sau đó, bà ta kéo Diệp Phi cười: “Diệp Phi, mẹ không được khỏe nên hôm nay có chút tức giận, con đại nhân đại lượng tha thứ cho mẹ nha”

 

Lâm Thu Linh lật mặt như mọi khi: “Mẹ sẽ lấy Trúc Diệp Thanh mà cha con đã giữ nhiều năm, cho con và Nhược Tuyết uống vài ly”

 

Nhìn thấy bà ta như vậy, Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết đều không nói nên lời… Cùng lúc đó, tại phòng của Đường Thi Yến, Đường Hy Phụng tức giận đến mức đập bàn quát lớn: “Vô lý, vô lý, để tôi đi gặp cô ta. Cô ta xem mình là ai?”

 

“Đường Tam Quốc là đứa con rơi của dòng tộc. Dù có năng lực đến đâu, cô ta cũng là con của một đứa con bị bỏ rơi. Tôi cho mặt mũi mà không biết nhận”

 

“Nếu không phải tôi nhận Đường Tam Quốc, Đường Tam Quốc đã đi đời nhà ma từ lâu rồi, bây giờ còn dám bẻ ngược lại tôi?”

 

“Hơn nữa, 100% hợp đồng đó đều do Diệp Phi gian lận, anh †a phạm lỗi, Đường Nhược Tuyết không nên bù đắp lỗi lâm hay sao?”

 

“Gia đình như thổ phỉ trừng mắt, thật sự cho rằng Đường Hy Phụng yếu thế dễ bị bắt nạt?”

 

Bà cụ tức giận đến mức nôn ra máu.

 

Từ xưa đến nay, bà cụ vẫn luôn được coi trọng, không nói đến cao cao tại thượng nhưng không ai dám trái lời, kêu Đường Tam Quốc quỳ xuống, ông ta cũng không dám đứng.

 

Bây giờ, nhưng Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết liên tục thách thức bà cụ, Đường Hy Phụng cảm thấy mình đã chịu đủ lắm rồi.

 

Hơn chục phế vật người họ Đường cúi đầu không nói, vẻ mặt sợ hãi nhưng cũng khó chịu, tâm tư hiển nhiên đặt trên đơn hàng mấy nghìn tỷ đồng.

 

“Bà ơi, bây giờ bọn họ đang năm trong tay hợp đồng, miếng mỡ này chúng ta lại tiếc rẻ, nếu không mình đi gặp Nhược Tuyết đi”

 

Đường Thi Yến đấu tranh, vẻ mặt đáng thương: “Cho dù là xin lỗi, quỳ gối, hay là từ bỏ vị trí tổng giám đốc, chỉ cần có thể cứu được phần hợp đồng này, còn không sao cả”

 

“Bà ơi, để người đưa con đến nhà Đường Nhược Tuyết…”

 

Giọng Đường Thi Yến buồn bực: “Đại cục quan trọng hơn”

 

“Chó má lấy đại cục làm trọng!”

 

“Tôi, Đường Hy Phụng, xưa nay chưa từng chịu uy hiếp”

 

Đường Hy Phụng ngẩng đầu hét lớn với người phụ nữ trung niên: “Bà Ưng, đi, đánh gãy một chân của Đường Nhược Tuyết và đưa cô ta đến đây…

 

Nghe tin Diệp Phi có thể khiến Đường Nhược Tuyết trở lại vị trí tổng giám đốc, thái độ của Lâm Thu Linh đối với Diệp Phi đã thay đổi 180 độ.

 

Không chỉ để Diệp Phi ngồi vào ghế chính, còn liên tục gắp đồ ăn, rót rượu, đối với dì Ngô cũng dễ chịu, còn trả cho dì thêm một triệu tiền lương.

 

Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi được mẹ đối xử như vậy, vừa tức vừa buồn cười, đây là lần đầu tiên mẹ cô nhiệt tình với Diệp Phi như vậy.

 

“Anh rể, em đã quay xong quảng cáo Tu Hoa”

 

Hôm nay, Đường Kỳ Kỳ cũng về nhà ăn tối, thấy Diệp Phi ngồi vào bàn ăn, cô lập tức buông túi xách, cúi người: “Đạo diễn Trần giới thiệu cho tôi một vai nữa bán hàng, đến Nam Lăng quay phim”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.