Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn – Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá – Chương 91: C91: Mi mạnh thì kệ mi



Diệp Kiều: “…”

“Các bạn yêu của mị!” Nàng vui vẻ quyết định làm lơ câu nói của đại sư huynh, quay đầu vỗ tay để mọi người tập trung nhìn mình.

“Đã có đan lô rồi, linh thực của mọi người chắc cũng có rồi nhỉ?”

Miểu Miểu gật đầu: “Có! Nhưng đan dược đã luyện chế thì không còn, chắc là bọn họ đã nuốt sạch.”

Nhưng ít nhất thì túi không gian đã lấy lại được.

Tiết Dư nhìn các đan tu một lượt. Lần này không cần Diệp Kiều lên tiếng, hắn chớp mắt, chủ động nhắc nhẹ: “Nếu đã có linh thực thì đêm nay mọi người cùng luyện đan Thúc Tình đi!”

“Đan Thúc Tình?” Mí mắt Tư Diệu Ngôn giật giật, nàng hoài nghi mình lãng tai nghe nhầm: “Đó là gì cơ?”

“Nghe tên đoán nghĩa, mọi người không hiểu sao?” Tiết Dư nhìn thấy các đan tu đều nhìn mình chằm chằm. May mà mặt hắn cũng dày nên vẫn bình tĩnh, không chút ngại ngùng, dùng chất giọng dịu dàng ấm áp của mình giải thích: “Là loại đan dược có thể làm yêu thú động dục phát cuồng ấy. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa nên phải dùng một vài thủ đoạn nhỏ.”

Ban đầu khi nói về đan Thúc Tình, Tiết Dư còn có chút xấu hổ, không tự nhiên nhưng hiện tại, hắn đã tiến hóa đến cảnh giới chai lì, đứt dây thần kinh ngại ngùng.

Tư Diệu Ngôn: “… Được, đã hiểu.”

“Sáng mai chúng ta sẽ chia làm hai nhánh.”

Minh Huyền đứng dậy, cầm bùa trên tay: “Tối nay sẽ bắt đầu hành động. Các đan tu luyện đan Thúc Tình. Luyện xong, ta sẽ bày trận giam cầm yêu thú, Mộc Trọng Hi ở phía sau giết yêu thú, Miểu Miểu cũng giết yêu thú cùng đệ ấy. Những người còn lại đi theo Diệp Kiều, nghe theo hiệu lệnh của muội ấy.”

Hiện tại khoảng cách thành tích của năm tông môn không quá cách biệt hay khó lội ngược dòng. Chỉ cần bọn họ phối hợp nhịp nhàng thì sẽ có cơ hội lật ngược tình thế trong khoảng thời gian còn lại này. Thế cục của bí cảnh đều thiên biến vạn hóa, không ai nói trước được điều gì.

“Tin tưởng ta!” Diệp Kiều điềm tĩnh nói: “Hiện tại bọn họ chỉ là đám chíp hôi bị chúng ta nắm trong tay! Chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian đến khi bí cảnh kết thúc, những người khác sẽ đi săn giết yêu thú, nhân cơ hội lội ngược dòng.”

Diệp Kiều nhìn sắc trời: “Ngày mai chúng ta sẽ cầm chân ba tông môn kia. Dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng phải kéo dài thời gian cho bằng được. Và sau đó, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta.”

Sau khi bàn xong kế sách, việc tiếp theo là dạy đan tu đánh nhau.

“Các đan tu lấy đan lô ra đi.”

Năm đan tu ngơ ngác nhìn sau, rồi lấy đan lô ra.

Đan lô vốn to bằng nắm tay được phóng to lên, vừa nhìn đã thấy rất nặng.

Diệp Kiều quét mắt nhìn một lượt, sau đó hài lòng gật đầu.

Không tồi! Nhìn rất có tinh thần!

“Ngày mai, cứ thấy ai lại gần thì ném đan lô về phía người đó.”

Liễu Uẩn theo phản xạ hỏi lại: “Ném thế nào?”

“Ai tới.” Diệp Kiều chỉ vào đan lô, đáp ngắn gọn, xúc tích: “Đập người đó!”

“…”

“Dùng cái này?” Tư Diệu Ngôn run rẩy nhìn đan lô của mình: “Đập người khác?”

Ấy ấy, đan tu của Trường Minh Tông mấy người đều theo phong cách hoang dã, cục tính thế này sao?

“Mi nhìn Tiết Dư kìa.” Nhìn cả đám dao động chần chừ, Diệp Kiều lập tức lấy ví dụ cho bọn họ: “Trận trước, huynh ấy đã đập đan lô vào Sở Hành Chi, khiến hắn bị loại. Huynh ấy làm được, đương nhiên mọi người cũng làm được!”

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh một đám đan tu cầm đan lô đánh người ta như đánh con đẻ là Tư Diệu Ngôn thấy khó thở.

Tiết Dư thị phạm cho các đan tu nhìn. Hắn phóng to đan lô rồi nện thật mạnh xuống đất khiến bụi bay mù mịt, mặt đất rung nhẹ.

Sau đó, hắn dịu dàng tổng kết: “Đứng trước đan lô, chúng sinh bình đẳng! Ta tin là mọi người đều có thể làm được!”

“…”

Đám người Tư Diệu Ngôn nhìn hắn kính nể: “Được, bọn ta hiểu rồi!”

Bọn họ sẽ lấy đan tu Trường Minh Tông làm chuẩn, nỗ lực phát triển cho bằng bạn bằng bè!

“Đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông đều là nhân tài!”

“Cười xỉu, bọn họ tẩy não người khác ghê thật!”

“Y hệt tổ chức đa cấp!”

“Một đám đệ tử chân truyền lầm đường lạc lối. Gà mị phản nghịch, mị đau quá men!”

..

Đánh một giấc no say, ba tông môn thức dậy phát hiện bảng xếp hạng trên ngọc giản đã được cập nhập. Thứ hạng của Trường Minh Tông và Bích Thủy Tông đang trên đà tăng nhanh.

“Trời ơi!”

“Sao Trường Minh Tông và Bích Thủy Tông lại leo lên vị trí thứ ba và thứ tư?”

Chỉ mới một buổi tối, bọn họ tìm đâu ra nhiều yêu thú như thế?

“Không rõ nữa.” Tống Hàn Thanh lắc đầu: “Nhưng Diệp Kiều có quá nhiều mưu mô. Còn một ngày nữa là bí cảnh kết thúc, chúng ta không thể để tình hình này tiếp diễn được.”

Bọn họ phải săn thêm yêu thú để ổn định thứ hạng.

Tần Hoài cũng phiền não nhìn thành tích không ngừng tăng lên của Trường Minh Tông và Bích Thủy Tông.

Chuyện này là thế nào? Sao Trường Minh Tông có thể làm được? Không phải bọn họ thiếu đan dược sao? Chỉ mới một đêm, bọn họ đã trở nên mạnh hơn, tựa như không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ bí cảnh?

“Ta thấy có gì đó không đúng.” Tống Hàn Thanh luôn cảm thấy không có khả năng Diệp Kiều ngồi chờ chết. Hắn sợ nàng ta mai phục trên đường.

“Không được chần chừ nữa.” Sở Hành Chi nói: “Trường Minh Tông sắp leo lên vị trí thứ hai rồi, lại còn đực mặt nhìn nữa là chúng ta còn mỗi cái nịt thôi.”

Đúng vậy!

Hắn cắn răng: “Đi!”

Tống Hàn Thanh không tin nàng ta có thể bẫy được mình lần nữa. Lúc trước, Diệp Kiều có thể mai phục hắn thành công là vì có hai khí tu -Đoạn Hoành Đao và sư huynh của hắn hỗ trợ. Hiện tại, đội ngũ nàng ta làm gì có khí tu nào, sao có thể gài bẫy một lúc nhiều người như thế?

Dắt một đám đan tu theo đuôi, Trường Minh Tông có thể lật trời được chắc.

Ba tông môn lục đục đi ra khỏi đại bản doanh. Suốt dọc đường Tống Hàn Thanh đều thả thần thức thăm dò xung quanh, đề phòng bẫy rập.

“Có người!”

Tống Hàn Thanh cảm nhận được động tĩnh, lập tức nhắc nhở: “Cẩn thận!”

Một mũi tên bắn đến. Sở Hành Chi vung kiếm chém gãy mũi tên. Hắn khịt mũi: “Xem thường ai chứ!”

Giây tiếp theo, chân Tống Hàn Thanh dẫm phải thứ gì đó. Hắn cúi đầu kiểm tra, đột nhiên một tiếng nổ vang lên. Bùm!

Bùa Kim Cang trong ngực Tống Hàn Thanh vụn nát. Những người khác cũng bị bom nổ trúng, mặt mày xám xịt nhìn nhau.

“Đây là thứ quỷ gì vậy?”

Tần Hoài sắp chịu hết nổi rồi.

Đoạn Hoành Đao cảm thấy thứ này rất quen mắt. Hắn đưa tay quẹt mồ hôi trên mặt: “Hình như là đồ của Diệp Kiều.”

Trước đây, nàng ấy từng dùng thứ này để làm nổ bụng yêu thú. Ký ức lúc đó vẫn còn in rõ trong tâm trí Đoạn Hoành Đao.

“Thứ này sẽ gây nổ rất mạnh.” Tống Hàn Thanh cũng từng nhìn thấy thứ này. Lúc ấy, hắn cũng ở trong bụng yêu thú, cũng nhìn thấy hành động quăng bom của Diệp Kiều: “Nó nổ rất nhanh, không kịp tránh né đâu. Mọi người lập tức đứng tách ra.”

Diệp Thanh Hàn lạnh lùng nói: “Tô Trạc, Chúc Ưu, hai người đi xác định vị trí của bọn họ. Hôm nay chúng ta phải xử đẹp bọn người đó!”

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó thả thần thức tìm kiếm vị trí các đan tu.

Tại sao tại tìm đan tu? Bởi vì đan tu dễ làm gỏi nhất.

Vừa xác định được vị trí đối phương, Chúc Ưu lập tức huy kiếm đâm về phía đó. Tư Diệu Ngôn lùi về sau một bước, theo bản năng muốn xoay người bỏ chạy.

Nhưng nhìn sắc trời, lại nhớ đến lời Diệp Kiều dặn dò phải kéo dài thời gian. Nàng cắn răng, xoay người lại, lấy đan lô qua ném về phía Chúc Ưu.

Chúc Ưu không kịp phản ứng bị đan lô đập trúng người.

Không riêng gì Tư Diệu Ngôn mà các đan tu cũng lần lượt bắt chước làm theo. Bất kỳ ai muốn đến gần đều bị đan lô vừa nặng vừa to đập vào người.

Cmn! Chắc chắn đám đan tu này học hư từ Diệp Kiều!

Diệp Kiều ngồi trên cây, nhân lúc bên dưới đang tưng bừng náo nhiệt, thả thêm hai lá bùa Sương Mù góp vui. Nháy mắt, sương mù bao phủ khắp mặt đất.

Nàng thích nhất là đục nước béo cò. Nước càng đục, chơi càng vui.

“Đâu ra nhiều sương mù thế? Rốt cuộc nàng ta lấy đâu ra mấy thứ đồ này?” Đoạn Hoành Đao mếu mặt muốn khóc.

Nhưng hiện tại không phải là lúc tìm hiểu vấn đề này, hắn vội vàng mở pháp khí ra, che chắn cho tông môn mình.

Các phù tu có bùa Kim Cang, vẫn miễn cưỡng sống ổn, chỉ khổ các kiếm tu. Giữa màn sương mù mịt không phận rõ địch ta, lâu lâu còn bị mũi tên, bùa chú và bom từ đâu ném tới oanh tạc.

Lúc đầu, bọn họ vẫn còn lý trí, chém gọn những vật thể không xác định bay đến, nhưng càng về sau, trận thế càng loạn. Tất cả là nhờ công lao của nhỏ Diệp Kiều sống lỗi, lúc sau không thèm bắn tên ném bùa gì nữa, chuyển sang cầm đá chọi.

“Đậu xanh!” Sở Hành Chi chửi ầm lên: “Nàng ta bị điên à!”

Trò chơi xấu của Diệp Kiều hiệu quả một cách rõ rệt. Bọn họ không biết lát sau sẽ có thứ gì ném tới nên chỉ đành dốc toàn lực chém rớt mọi vật thể bay đến. Chém rồi lại chém, liên tục lặp đi lặp lại hành động đó.

Một đám kiếm tu chém những cục đá bình thường, dáng vẻ còn chật vật đối phó. Cách này không chỉ khiến bọn họ lãng phí khí linh, đồng thời cũng tiêu hao thể lực.

Chiến lược tiêu hao lực lượng của Diệp Kiều thành công tốt đẹp. Phù tu gần như cạn sạch bùa chú, khí tu cũng không khá hơn, pháp khí bị phá hủy rất nhiều.

Khoảnh khắc đám người lâm vào rối loạn không phân rõ địch ta nhất, Diệp Kiều vung tay lên: “Các huynh đệ, đã đến lúc báo thù! Bón hành cho bạn cũ nào!”

Tiết Dư lập tức khai triển Sơn Hà Đồ. Người nhanh chân thì lùi lại tránh thoát phạm vi của Sơn Hà Đồ, người chậm chân thì lập tức bị kéo vào ảo ảnh.

Diệp Kiều nương theo màn sương trắng xóa, lặng lẽ lại gần Sở Hành Chi.

Vì lúc nãy bị đá ném trúng quá nhiều, Sở Hành Chi chỉ nghĩ rằng thứ đang lại gần mình cũng là một viên đá bình thường nên không cảnh giác. Giây tiếp theo, bùa Định Thân đã được dán lên người hắn.

Loại bùa này chỉ có thể duy trì ba mươi giây.

Nhưng chỉ cần ba mươi giây cũng đủ giải quyết một người.

Vì thế, khi ánh sáng của trận truyền tống lóe lên, mọi người lập tức đổ mắt nhìn về phía đó.

Là ai bị loại?

Thanh niên xui xẻo Sở Hành Chi phẫn hận gào lên: “Ta hận tất cả bọn mi!” Nói xong, hắn bị trận Truyền Tốn tiễn ra ngoài.

Trầm mặc…

Trăng đêm nay không thanh lắm…

“Đậu xanh!” Chúc Ưu giật mình: “Khoan, ai loại Sở Hành Chi thế?”

“Huynh.” Diệp Thanh Hàn đáp.

Đám người lâm vào hoang mang.

“Đại sư huynh.” Chúc Ưu cầm chặt thanh chặn đứng một chiêu phục kích, nàng bình tĩnh hỏi: “Tuy Sở Hành Chi có hơi ngốc nghếch nhưng không đến mức huynh xử hắn ngay trong trận đấu chứ?”

Tội của Sở Hành Chi đâu đến mức đó.

Khuôn mặt than không cảm xúc của Diệp Thanh Hàn suýt nát tan. Hắn gắng trả lời bằng chất giọng lạnh lùng như thường: “Tình hình lúc ấy rất rối, còn có sương mù của Diệp Kiều.”

Gần như ai cũng trong trạng thái không phân rõ địch ta, làm sao hắn biết được người tựa lưng đứng chung một chỗ với mình là Sở Hành Chi được?

Tống Hàn Thanh cũng chêm vào: “Hơn nữa, chó bị đá còn biết sủa, có trời mới biết tại sao hắn không kêu rên một tiếng.”

Cái này sao có thể trách Diệp Thanh Hàn?

Sau khi bị truyền tống ra ngoài, Sở Hành Chi nghe được lời của Tống Hàn Thanh, hắn tức muốn hộc máu. Hắn không muốn trốn chắc? Là đám vô sỉ Trường Minh Tông dán bùa Định Thân lên người hắn khiến hắn không thể tránh né rồi bị loại một cách đau đớn.

Đau! Quá đau!

“Đao kiếm vô tình, một phát tiễn bay đồng môn!”

“Đây là truyền thống của Vấn Kiếm Tông sao?”

“Cười xỉu, hiện tại Trường Minh Tông và Bích Thủy Tông vì chiến thắng mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.”

“Đầu tiên là giương đông kích tay. rồi địch tiến ta lùi, địch lui ta tiến, sau đó là diễn kịch lừa trai nhà lành, cuối cùng chơi chiến lược tiêu hao lực lượng địch. Đây là du kích mà Diệp Kiều nói sao? Há há.”

“Đã bảo mà, kẻ ngông nhất giới tu chân chính là Diệp Kiều!”

Trưởng lão của ba tông môn đều tái mặt. Chỉ có trưởng lão Bích Thủy Tông và trưởng lão Triệu cười nhẹ: “Con bé Diệp Kiều này, thật là…”

Nếu là người khác, họ đã sớm bỏ cuộc.

Có thể lấy ít địch nhiều, còn dắt theo một đám đan tu đánh lùi đệ tử của ba tông môn khác, đây chính là bản lĩnh mà không phải ai cũng có.

“A a a, mau xem ngọc giản, thứ hạng đã thay đổi rồi.”

Ngày thứ năm, lúc bí cảnh sắp kết thúc, thứ hạng về cơ bản đã ổn định, khó có thể thay đổi được nữa. Diệp Kiều dựa vào thực lực và bản lĩnh của mình kéo dài thời gian để Mộc Trọng Hi và Minh Huyền tranh thủ săn giết yêu thú.

Thành tích không ngừng được cập nhập, cuối cùng thứ hạng số một được thay đổi thành Trường Minh Tông.

“Má ơi, lội ngược dòng được rồi, Trường Minh Tông quá đỉnh!”

“Trong hai ngày, từ đứng chót bảng lội lên đầu bảng, còn có thể là ai được nữa!”

Fan Trường Minh Tông vui mừng reo hò.

“Vẫn câu cũ, mi mạnh kệ mi, Diệp Kiều vẫn cứ bón hành đều đều!”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.