Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 517



CHƯƠNG 517

Trước khi tới, anh còn định một mình gánh vác, vậy thì bây giờ anh bỗng nhiên không định làm như vậy nữa.

“Kêu tôi gánh một mình, các người đừng hối hận.” Anh nhìn Châu Mỹ Ngọc với ánh mắt sắc bén, nói.

Bị Vương Nhất nhìn, Châu Mỹ Ngọc giống như bị một con hung thú nhìn chằm chằm, dựng tóc gáy cả người.

Đợi khi hoàn hồn lại thì lại thẹn quá hóa giận: “Cậu dám trừng mắt với tôi!”

Bà ta giống như một ả đàn bà đanh đá lao tới trước mặt Vương Nhất, hai tay chống eo, tức giận mắng: “Cậu tốt nhất cầu nguyện ngày mai ông cụ Trần đừng hỏi chuyện Trần Cảnh đã chết, nếu không với tính cách của ông cụ Trần, cậu tuyệt đối không sống được, đến lúc đó, nếu cậu liên lụy tới chúng tôi, tôi là người đầu tiên không tha cho cậu!”

“Được rồi!”

Lý Thiên Dương quát lớn một tiếng, trừng mắt với Châu Mỹ Ngọc, nói: “Bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Trần vào ngày mai, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ ra mặt thương lượng chuyện bồi thường với ông cụ Trần, nhưng muốn động vào Nhất, tôi không đồng ý.”

Nghe thấy lời nói đanh thép của Lý Thiên Dương, trong lòng Vương Nhất cũng chảy một dòng nước ấm.

Châu Mỹ Ngọc ngây người, sau đó càng tức giận, chỉ vào Lý Thiên Dương mà mắng: “Ngày mai chúng ta là đại diện cho nhà họ Châu, ông muốn vì tên phế vật này đối địch với nhà họ Trần sao?”

Lý Thiên Dương trầm mặc một lúc, nói: “Cho dù Nhất đã giết Trần Cảnh, cũng là cậu ta tự tạo nghiệp, không thể sống, tôi tin ông cụ Trần không phải là loại người không phân rõ phải trái đúng sai.”

“Vậy ông không hiểu ông cụ Trần rồi.”

Châu Mỹ Ngọc hai tay chống hông, nói với vẻ kỳ quái: “Lẽ nào không biết ông cụ Trần bảo thích bao che nhất, nếu bị ông ta biết Trần Cảnh bị tên phế vật này giết, trở thành kẻ thù với nhà họ Châu là chuyện nhỏ, khiến tất cả chúng ta bồi táng cho cháu của ông ta cũng có khả năng!”

Trong mắt Vương Nhất cũng vụt qua một tia phong mang, ông cụ Trần này không phải loại tốt lành…

Lý Thiên Dương trầm tư rất lâu, vẫn nghiến răng nói: “Nhất làm nhiều cho nhà họ Lý như vậy, tôi không thể giương mắt nhìn nhà họ Trần ra tay với nó!”

“Cậu ta từng làm gì cho nhà họ Lý chứ?”

Châu Mỹ Ngọc chỉ vào Vương Nhất tức giận nói: “Cái nó mang lại cho cái nhà này đều là tai họa! Nếu không có nó, nhà họ Lý nói không chừng đã bước lên gia tộc tuyến hai, cần gì phải nhìn sắc mặt của người khác làm việc như này?”

“Mẹ ~ ~ Đây là mạng người đấy!”

Lý Mộng Đình cũng kéo lấy Châu Mỹ Ngọc, nói: “Nếu ông cụ Trần hỏi, chúng ta bồi thường ít tiền xin lỗi là được, không cần cứ phải tên phế vật đó thế mạng.”

Tuy cô ta căm hận chuyện không từ mà biệt trước kia của Vương Nhất, càng hận anh liên lụy với nhà họ Lý, nhưng cũng vẫn không đến mức muốn anh chết.

“Con gái, con bị làm sao vậy?”

Châu Mỹ Ngọc nhìn Lý Mộng Đình với vẻ mặt khó tin, nói: “Nếu không có ai đứng ra gánh tội, nhà họ Trần sẽ trở thành kẻ thù với chúng ta, chuyện này đối với chúng ta mà nói là đả kích to lớn.”

Lý Mộng Đình vẫn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên cánh tay bị người ta kéo lại.

Cô ta quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Nhất nhìn cô ta với vẻ mặt bình tĩnh: “Không cần cầu xin thay tôi, tôi cho dù nói với nhà họ Trần Trần Cảnh là tôi giết, bọn họ lại có thể làm gì được tôi chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.