Kiều Thê Có Không Gian: Dạy Con, Làm Giàu

Chương 45: Bốn Đứa Nhỏ Vẽ Bánh Nướng Cho Lục Kiều



Bốn đứa nhỏ ngơ ngẩn nhìn quả trứng gà trắng bóc, sau đó cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lục Kiều, nàng hiện tại giống như không xấu xa giống như trước đây.

Lục Kiều không để ý tới tâm tư của bốn đứa nhỏ, giơ tay xoa đầu bọn họ, dịu dàng nói:

“Về sau nhà chúng ta có tiền, các con mỗi sáng có thể ăn một quả trứng gà.”

Đại Bảo nghe Lục Kiều nói xong, lập tức ngẩng đầu nói: “Chúng ta không ăn trứng gà, đem trứng gà bán đi để mua thuốc cho cha.”

Nếu như vậy thì cha sẽ hết bệnh.

Trong lòng Lục Kiều có chút chua xót, đứa bé nhỏ như con gà con thế nhưng còn biết lo lắng cho cha mình đang bị thương.

Mấy đứa nhỏ này thật ra rất có lương tâm, Lục Kiều không hiểu tại sao người có lương tâm như bọn họ sau này lại trở thành những kẻ ác như vậy.

Lục Kiều suy nghĩ một chút, dịu dàng nói: “Các con thấy rồi đấy, ta có thể săn được con mồi, về sau nhà chúng ta sẽ không thiếu tiền, cha của các con cũng sẽ không thiếu thuốc, cho nên các con không cần lo lắng, nên ăn cái gì thì cứ ăn.”

Bốn đứa nhỏ nghe vậy thì vội ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Nếu như ngươi có thể chữa khỏi bệnh của cha, về sau chúng ta sẽ để cho ngươi đánh.”

“Ngươi đánh chúng ta, chúng ta cũng sẽ không mắng ngươi.”

“Đúng vậy, chúng ta về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói.”

“Chúng ta trưởng thành sẽ nuôi dưỡng ngươi.”

Lục Kiều buồn cười, đây là đang vẽ bánh nướng cho nàng sao? Đầu óc rất thông minh.

“Được rồi, không phải muốn xem cạo lông heo sao? Ăn xong rồi đi ra ngoài xem đi.”

Bốn đứa nhỏ nghe được lời này lập tức quên luôn việc vẽ bánh nướng cho Lục Kiều, nhanh chóng ăn cháo, ăn trứng gà, vừa ăn vừa nghĩ nữ nhân này không xấu, nếu như nàng vẫn luôn như vậy thì bọn họ có cần gọi nàng là nương hay không?

Chẳng qua không kịp nghĩ nhiều, bên ngoài đã vang lên âm thanh quấy rầy suy nghĩ của bọn họ: “Mổ bụng rồi, mổ bụng rồi.”

Bốn đứa nhỏ nghe vậy vội vàng ăn xong cơm sáng rồi chạy ra ngoài.

Lục Kiều lúc này mới ngồi xuống ăn cơm sáng, ăn xong liền cầm chén đũa đi rửa sạch, lại đi múc cháo và trứng gà mang đi tới phòng ngủ phía đông đút cho Tạ Vân Cẩn.

“Sáng nay ăn là cháo trắng và trứng gà, hôm nay ta sẽ đi trấn trên bán linh chi, mua chút gạo và mì trở về, sức khỏe của huynh và mấy người Đại Bảo đều không tốt, không thể ăn nhiều cháo bắp, không có dinh dưỡng.”

Lục Kiều nói xong bắt đầu lột trứng gà, Tạ Vân Cẩn nằm ở trên giường híp mắt nhìn nàng đưa tay nhấc chân thong dong tự tin, người vẫn là người kia, nhưng trong xương cốt hình như lại không phải người kia.

Tạ Vân Cẩn không tự chủ được nheo mắt, nàng là ai? Bề ngoài nàng vẫn luôn là nàng, nhưng trong xương cốt giống như đã thay đổi thành một người khác.

Lục Kiều không để ý tới Tạ Vân Cẩn, người này có nghĩ như thế nào thì có lẽ cũng sẽ không thể tưởng được nàng là người từ dị thế xuyên qua.

Chỉ là hoài nghi nàng có ý đồ gì đó mà thôi, cho nên cứ mặc kệ hắn hoài nghi đi.

Sau khi đút cháo và trứng gà xong, Lục Kiều quan tâm hỏi: “Nếu như cần gì thì gọi ta là được.”

Tạ Vân Cẩn khẽ lên tiếng: “Ừ.”

Lục Kiều bưng chén đũa chuẩn bị đi ra ngoài, không ngờ nàng mới vừa đứng dậy còn chưa kịp đi ra ngoài thì ngoài phòng vang lên tiếng gọi nhỏ: “Tam tẩu, có ở nhà không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.