Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả – Chương 679



Chương 679

Anh còn muốn đưa cách liên lạc của Hồng Môn cho cô ấy, để ra nước ngoài có thể có hỗ trợ.

Nhưng Hướng sư tỷ này, vẫn hành sự quyết liệt dứt khoát vậy.

Hy vọng cô ấy thuận lợi.

Lý Dục Thần đứng dưới trời đêm ngẩn ngơ một lúc, rồi quay về khách sạn.

Về đến phòng, thấy Mã Sơn vẫn chưa ngủ, hai người cùng nói chuyện.

Khi nói chuyện đến quá nửa đêm, bỗng có người gõ cửa.

Lý Dục Thần mở cửa xem, là chị Mai.

Chị Mai mặc váy ngủ, nói: “Diễm Diễm ngủ rồi, tôi không ngủ được, đến tìm hai người nói chuyện”.

Lý Dục Thần cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ chị muốn nói chuyện, cũng nên tìm sư phụ Vinh và ông chủ Vương chứ, sao lại chạy đến phòng chúng tôi.

Nhưng anh cũng không thể từ chối, bèn cho chị Mai vào.

Chị Mai ngồi xuống rồi nói: “Tôi nói chuyện với Diễm Diễm hồi lâu, tôi cũng nghe qua chuyện của cô ấy, cô bé này vẫn không buông được người đàn ông đó, cho nên tôi nghĩ, chúng ta có thể giúp cô ấy không”.

Lý Dục Thần biết Mã Sơn dẫn Trương Diễm Diễm đến thủ đô, vốn cũng có ý này, chỉ là không nói rõ thôi, bèn hỏi:

“Giúp thế nào?”

Chị Mai nói: “Đương nhiên là tìm được người trước, sau đó hỏi anh ta, tại sao lúc đầu bỏ rơi Diễm Diễm không lo, nếu có nỗi khổ hay khó khăn, chúng ta xem có thể giải quyết giúp anh ta không, cho hai người quay lại với nhau. Nếu là bạc tình phụ nghĩa, thì dứt khoát đánh một trận, rạch mặt, đánh vỡ răng, cắt hai ngón chân, xả giận cho Diễm Diễm!”

Lý Dục Thần nghe mà đau răng, đây mà gọi là xả giận!

“Anh Mã Sơn, anh cảm thấy thế nào?”

“Tôi thấy được”, Mã Sơn nói: “Vấn đề bây giờ là phải tìm được người này trước”.

Chị Mai nói: “Tìm người không phải vấn đề, ở thủ đô không nhiều người họ Na, nhà họ Na là hào môn, biết họ tên, nghe ngóng hỏi thăm chắc chắn có thể tìm được. Ban đầu Diễm Diễm không tìm được, là vì cô ấy không vào được giới này. Hai người yên tâm đi, để tôi lo chuyện này”.

Chị Mai nói xong nhìn sang Lý Dục Thần, nói thẳng, lần này đến thủ đô, anh làm chủ, làm việc gì, đều phải được anh đồng ý.

Lý Dục Thần nói: “Được, vậy thì làm vậy đi, nhưng chị Mai, chị phải cẩn thận đấy”.

Chị Mai cười xinh đẹp: “Cậu còn quan tâm tôi sao?”

Đúng lúc này, lại có tiếng gõ cửa.

Lý Dục Thần đi mở cửa, vừa nhìn là ông chủ Vương và sư phụ Vinh.

Hai người đi vào, nhìn thấy chị Mai, ngạc nhiên nói: “A Mai cũng ở đây à?”

Lúc này chị Mai đang mặc váy ngủ, dựa vào trước cửa sổ, mái tóc thả ngang vai, vô cùng quyến rũ.

Lý Dục Thần tối sầm mặt, nghĩ thầm, cũng may có Mã Sơn ở đây, nếu không, không nói rõ được.

Với hai bình dấm như ông chủ Vương và sư phụ Vinh, không biết phải ghen đến mức nào.

Ông chủ Vương cười ha ha nói: “Chúng tôi không ngủ được, đến hỏi xem, mấy ngày tiếp theo, chúng ta có lịch trình thế nào?”

Lý Dục Thần nói: “Ngoại trừ ngày mai tôi đến Bạch Vân Quan một chuyến, thì không có việc gì khác, những việc khác, mọi người nghe theo chị Mai đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.