Mạt Thế: Bạn Trai Tôi Là Lính Gác Cấp Thần

Chương 5:



Tô Vi bị dọa đến thân thể cứng còng, căn bản ngay cả động cũng không dám động một chút.

Thẳng đến khi cửa phòng thang lầu bị người mở ra, một bàn tay luồn vào trong chăn, lấy con sâu kia ra.

“Vi Vi?” Âm thanh Lục Nhưỡng vang lên bên tai cô, nỉ non ôn nhu, phảng phất như âm thanh của tình nhân.

Tô Vi run rẩy mở to mắt, thân thể vẫn bị dọa đến vô pháp nhúc nhích.

“Vi Vi, em tỉnh rồi sao.”

Lục Nhưỡng đứng ở mép giường Tô Vi, đầu ngón tay thưởng thức con rắn nhỏ màu trắng kia.

Con rắn nhỏ rất nhỏ, chỉ thô dài như ngón tay út, có một đôi tròng mắt quỷ dị màu đỏ, giờ phút này đang triền ở trên đầu ngón tay Lục Nhưỡng, giống như một chiếc nhẫn xinh đẹp nghệ thuật.

Không phải sâu, mà là rắn!

Nếu Tô Vi nhớ không lầm, đây là nguyên hình của tinh thần thể Lục Nhưỡng.

Không được, không thể để Lục Nhưỡng biết cô có thể nhìn thấy tinh thần thể này, bằng không sẽ bại lộ sự thật chính mình là dẫn đường.

Tuy rằng Lục Nhưỡng đã sớm biết Tô Vi sẽ biến thành dẫn đường, nhưng ít nhất không phải hiện tại.

Dựa theo giả thiết của cốt truyện, phương pháp dẫn đường cung cấp an ủi tinh thần cho lính gác có hai loại.

Một loại là thân cận da thịt, thân mật thăng cấp.

Càng thân mật, càng gắn kết, hiệu quả trị liệu càng tốt.

Một loại khác là dời đi thống khổ.

Lợi dụng tinh thần thể hàm tiếp lẫn nhau, dời thống khổ sang đối phương.

Trong nguyên tác, Lục Nhưỡng dùng đương nhiên là một loại sau.

Chờ đến sau khi hắn tra tấn cho Tô Vi thương tích đầy mình, gần như tinh thần hỏng mất, mới vứt cô đã bị ép đến không có một tia giá trị nào vào trong động trùng.

Cho nên vừa rồi không phải sâu, mà là tinh thần thể của Lục Nhưỡng cảm giác được cô thân là dẫn đường tinh thần lực, lén lút lại đây cọ cô sao?

“Ngủ đi.” Lục Nhưỡng duỗi tay phủ lên lông mi Tô Vi, sau đó bỏ ra.

Tô Vi vẫn mở to đôi mắt xinh đẹp.

Căn bản là không ngủ được!

Không quan hệ, ngủ nhiều như vậy có ích lợi gì đâu? Sau khi chết sẽ tự hôn mê.

“Vi Vi không ngủ được sao?” Lục Nhưỡng từ trong ba lô lấy ra một cái bánh mì đưa cho cô, “Tới đây, ăn đi.”

Bởi vì đồ ăn thiếu thốn, cho nên Lục Nhưỡng và cô một ngày chỉ ăn một cái bánh mì để duy trì sinh mệnh.

Đừng tưởng rằng tôi không biết buổi tối anh sẽ đi ra ngoài săn bắt!

Buổi tối hôm nay anh ăn gà nướng, tôi vẫn còn ngửi được mùi! Anh ngay cả miệng cũng chưa lau.

Thân thể Tô Vi cuối cùng cũng cử động.

Cô chậm rì rì ngồi dậy, nhìn chằm chằm miệng Lục Nhưỡng, tiếp nhận bánh mì trong tay hắn.

Cô hèn nhát.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc bánh mì này, còn thiên chân nói cùng Lục Nhưỡng: “Em muốn sau khi ăn xong lại ăn tiếp.”

Lúc ấy, Lục Nhưỡng vuốt đầu cô, thở dài một hơi, “Vi Vi, thực xin lỗi, chúng ta không có dư thừa đồ ăn.”

Đại ma vương hà khắc lương thực cho cô.

“Sao lại không nói lời nào, giọng nói còn chưa có tốt lên sao?” Đầu ngón tay Lục Nhưỡng mơn trớn cổ Tô Vi.

Bởi vì lâu dài không có chăm sóc, cho nên móng tay Lục Nhưỡng có chút dài. Vuốt ve qua da thịt cô, mang theo cảm giác âm lãnh quỷ dị.

Một ngụm bánh mì của Tô Vi mắc kẹt ở nơi đó, quai hàm cũng bị nhét đến tràn đầy.

Không biết vì sao, cô tổng cảm thấy Lục Nhưỡng mấy ngày nay thực thích sờ sờ cô, ôm cô.

Tô Vi thật cẩn thận gật gật đầu.

Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít.

Đại ma vương âm tình bất định như thế, nói không chừng cô nói ra một câu liền cho cô tan nát.

Đại ma vương tri kỷ nói: “Không sao, vậy ít nói đi, cẩn thận nghỉ ngơi.”

Ngủ một giấc tỉnh lại, ánh mặt trời đã sáng trưng.

Tô Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nghe được âm thanh ồn ào nhốn nháo ở bên ngoài.

Hóa ra là đôi vợ chồng ác độc đang dọn đồ chuẩn bị chuyển nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.