Đỉnh Phong Thiên Hạ

Đỉnh Phong Thiên Hạ – Chương 1007: Mượn lực lượng



Xa giữa không trung, Lâm Trung Kiến nhìn thấy một màn này, sắc mặt biến hóa, thực lực Lục Lâm Thiên hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của hắn, mượn công kích kia mà nói, chỉ sợ dù là Vũ Suất lục trọng cũng không đối kháng được, đồng thời thúc giục hai loại công kích khác thuộc tính, thật sự là không đơn giản.  

– Lục Lâm Thiên, thực lực của ngươi còn chưa đủ!  

Lăng Thanh quát một tiếng, quanh thân vang lên tiếng chuông, trước mắt xuất hiện từng khối nham thạch, tầng tầng lớp lớp, tựa như long quyển phong bao phủ gào thét bên ngoài.  

Không gian hỗn loạn, kình khí cuồng bạo tàn sát bừa bãi, nhưng không cách nào lay động nham thạch mảy may, ngược lại thân hình Lăng Thanh còn lao thẳng tới, đột nhiên xuyên thấu không gian, tay trái đánh ra chưởng ấn hung hăng vỡ áp về hướng Lục Lâm Thiên.  

– Phanh!  

Lục Lâm Thiên không cách nào tránh né, lập tức bị chưởng ấn đánh thẳng vào trước ngực.  

– Phanh!  

Một thanh âm trầm đυ.c vang lên, Lục Lâm Thiên nhất thời cảm thấy cự lực áp xuống, khải giáp nứt vỡ, ngũ tạng lục phủ lập tức trọng thương.  

Thân hình Lục Lâm Thiên nện thẳng xuống đất, từng khe nứt như mạng nhện lan tràn khắp chung quanh cơ thể hắn.  

– Phốc!  

Lục Lâm Thiên phun ra ngụm máu tươi, giãy dụa vài lần mới bò lên.  

Xuy!  

Thân ảnh Lăng Thanh xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên, lạnh nhạt nói:  

– Lục Lâm Thiên, ngươi còn lực tái chiến sao, có lẽ ngươi còn có thể thi triển vũ kỹ quỷ dị lần trước, nhưng lần này ngươi sẽ không còn cơ hội!  

Phốc!  

Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực đã biến mất, Thanh Linh khải giáp nứt vỡ, Lục Lâm Thiên lại phun ra máu tơi, lần này hắn thật sự bị thương cực kỳ nghiêm trọng.  

Ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Thanh, trong lòng Lục Lâm Thiên ngưng trọng tới cực điểm, hắn muốn bắt Lăng Thanh chỉ sợ là không khả năng, trạng thái hiện tại của hắn chỉ sợ không thể thi triển được Chu Tước quyết cùng Huyền Võ quyết, dù thi triển vẫn bị Lâm Trung Kiến nhìn chằm chằm một bên.  

– Chẳng lẽ hôm nay thật sự trốn không thoát sao?  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, một cảm giác nguy cơ lan tràn, nhìn Lăng Thanh cùng Lâm Trung Kiến đang nhìn mình chằm chằm, hắn biết hôm nay mình muốn rời khỏi căn bản là không khả năng.  

– Như thế nào, ngươi còn muốn trốn?  

Lăng Thanh nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt cười lạnh lẫn hài hước.  

– Hừ, lần sau nếu ngươi còn tiếp tục rơi vào trong tay ta, ta nhất định đem ngươi bán vào kỹ viện!  

Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói.  

– Còn dám nói năng lỗ mãng!  

Sắc mặt Lăng Thanh giận dữ, thân ảnh cấp tốc lướt qua không gian, hai cánh chợt lóe, mang theo chưởng ấn nháy mắt ầm ầm chụp xuống.  

Lục Lâm Thiên xuất ra thủ ấn, một đạo thổ hoàng sắc quang quyển tràn ra chung quanh, cả không gian tràn ngập năng lượng thổ hệ, không gian đột nhiên nhoáng lên tựa như cô đọng lại.  

Chỉ nháy mắt Lục Lâm Thiên đã giãy dụa nhân cơ hội thoát thân.  

– Chưởng khống năng lượng thuộc tính, chỉ tiếc ngươi còn chưa phải Vũ vương!  

Lăng Thanh trầm thấp quát, chưởng ấn phá vỡ không gian, một đạo chưởng ấn lại đánh thẳng ra.  

– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn!  

Lục Lâm Thiên không thể ngăn cản, với khả năng nắm giữ năng lượng thuộc tính của mình hiện tại, trên thực tế không tác dụng gì quá lớn, chỉ nháy mắt kết xuất thủ ấn đón đỡ.  

Phanh phanh!  

Hai đạo chưởng ấn ầm ầm va chạm lẫn nhau, thanh âm trầm đυ.c truyền tới, không gian run lên, kình khí tàn sát bừa bãi, thân hình Lục Lâm Thiên lại bị đánh bay.  

Phốc!  

Thân hình Lục Lâm Thiên rơi ngoài mấy chục thước, Thanh Linh khải giáp ảm đạm, phun ra ngụm máu tơi, chân khí hỗn loạn, thân hình giãy dụa vài lần cũng không thể đứng dậy.  

– Không xong, lần này xong đời!  

Lục Lâm Thiên không cách nào gượng dậy, thương thế đã rất trầm trọng không cách nào chịu đựng được nữa.  

– Tiểu tử vô dụng, chỉ một Vũ Suất cửu trọng đã bức ngươi thành như vậy!  

Lục Lâm Thiên đang quỳ rạp dưới đất, trong đầu đột nhiên truyền ra thanh âm trầm thấp.  

– Ngươi là ai?  

Tâm thần Lục Lâm Thiên nhất thời cả kinh, thanh âm kia từng xuất hiện qua trong đầu hắn, làm cho hắn có cảm giác quen thuộc.  

– Đừng hỏi nhiều như vậy, ta khinh thường đối phó đám tiểu bối này, cho ngươi mượn lực lượng linh hồn, chính ngươi động thủ đi!  

Thanh âm lại quanh quẩn trong đầu Lục Lâm Thiên, tiếng nói vừa dứt, Lục Lâm Thiên nhất thời cảm giác trên người mình có cỗ lực lượng thật quỷ dị, thân thể khẽ run lên, ngay lập tức một cỗ lực lượng bàng bạc như thủy triều điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của mình!  

Lực lượng kia chạy khắp cả thân thể, khiến thương thế của hắn nhất thời bị khống chế, hắn cảm thấy toàn thân trướng đầy năng lượng, quan trọng nhất chính là nhờ có cỗ lực lượng kia, hắn cảm thấy tinh thần của mình mở rộng gấp trăm lần, cả phiến thiên không hoàn toàn nằm trong tay của hắn.  

Lục Lâm Thiên đột nhiên đứng dậy, lăng không bay lên, quanh thân có cỗ lực lượng quỷ dị chống đỡ, thân thể tràn ngập mạnh mẽ, không gian quanh thân vặn vẹo, một cỗ khí thế ngập trời bắt đầu lan tràn.  

– Lực lượng linh hồn thật mạnh!  

Lục Lâm Thiên cảm giác được đó chính là lực lượng linh hồn, cường hãn như vậy mạnh hơn bản thân không dưới mười lần, hắn có cảm giác phảng phất bây giờ muốn đối phó Lăng Thanh thật sự dễ dàng.  

Ngay khoảnh khắc khí thế ngập trời kia xuất hiện, Lăng Thanh cùng Lâm Trung Kiến đều ngây dại, ngay lập tức vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên lại trở nên tỏa sáng, có một cỗ cảm giác quỷ dị quanh quẩn khiến hai người nhướng mày.  

– Lục Lâm Thiên, ta xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa, hôm nay ngươi chắp cánh cũng khó bay!  

Ánh mắt Lăng Thanh trầm xuống, lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên lộ ra tia cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào Lăng Thanh.  

Xa giữa không trung, ánh mắt Lâm Trung Kiến trở nên hoài nghi, không ngừng đánh giá Lục Lâm Thiên.  

Lăng Thanh lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên, bàn tay vừa động, một thanh âm tiếng gió rít vang lên, ngay tiếp theo năng lượng xanh biếc ngưng tụ thành mộc kiếm, mộc kiếm trôi nổi trên không, kình khí bén nhọn đâm thủng cả không gian ba văn.  

– Đi!  

Cánh tay Lăng Thanh run lên, một kiếm nháy mắt cắt qua phía chân trời, hóa thành lưu quang xanh biếc hung hăng đâm thẳng tới trước. Mộc kiếm xuyên thủng không gian, mang theo kình khí khủng bố, cả không gian đều biến thành vặn vẹo.  

Thân thể Lục Lâm Thiên chấn động, một cỗ linh hồn lực lượng tràn ra, không trung trở nên hôn ám, trong mơ hồ lực lượng linh hồn đã đạt tới mức hô ứng của thiên địa năng lượng.  

Lục Lâm Thiên không sử dụng linh hồn vũ kỹ, hoàn toàn dựa vào lực lượng linh hồn cường hãn, bàn tay trảo về phía trước, cả không gian lập tức vặn vẹo, một trảo ấn trống rỗng hình thành, vô cùng trong suốt, linh hồn lực lượng bàng bạc thổi quét, thậm chí cả không gian cũng dao động kịch liệt.  

Giờ này khắc này khí thế quanh thân Lục Lâm Thiên trướng lớn, khí thế hoàn toàn khác hẳn lúc trước, làm sắc mặt Lăng Thanh cùng Lâm Trung Kiến biến sắc.  

– Linh hồn lực thật mạnh!  

Ánh mắt Lâm Trung Kiến trầm xuống, giờ phút này cỗ linh hồn lực tràn ngập làm cho hắn cảm thấy nhịp tim càng gia tốc.  

– Phá cho ta!  

Ngay trong nháy mắt, thân hình Lục Lâm Thiên chợt động, trảo ấn trực tiếp xé mở không gian ba văn, tiếp theo sau phá không mà đi, lập tức bao trùm mộc kiếm của Lăng Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.