Thần Vương Lệnh

Thần Vương Lệnh – Chương 256: 256: Nơi An Toàn Nhất



“Cô thật sự là Tô Tô?”
“Chủ tịch Tập đoàn Tô Ngọc?” Sau khi nghe Tô Tô nói, Mã Hồng Đào sửng sốt.
Tô Tô bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chính là tôi!”
“Các người đang làm giả sản phẩm của chúng tôi, sự thật rõ ràng, lẽ nào các người không nhận tôi còn dám hăm dọa?”
“Nói cho các người biết, hôm nay nếu dám động vào chúng tôi, các người sẽ phải gánh chịu hậu quả!”
Mã Hồng Đào và tất cả thuộc hạ của hắn có vẻ hơi sợ hãi.
Họ có thể bắt Cung Lệ, bởi vì cô ấy chỉ là một nhân viên không ai biết đến nên sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng Tô Tô thì khác, cô là chủ tịch của một tập đoàn rất lớn.
Nếu động vào cô, có thể sẽ gây ra rắc rối lớn, đên lúc đó, e rằng đó sẽ không phải là điều họ có thể giải quyết được.
Nhìn thấy vợ mình có thể trấn áp được những người này, Tần Thiên không khỏi nhoẻn miệng cười.

Lúc này, nhìn vẻ mặt lạnh lùng, chính trực của Tô Tô, bất giác, có một cảm giác quyền lực.

Có khí chất của một người cấp trên.
Không ngờ vợ mình lại có máu mặt như vậy.
Sau khi Mã Hồng Đào do dự, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi để xin chỉ thị.
Trong điện thoại, Tề Xuân đã nhìn thấy mọi thứ qua camera của nhà máy cười chế nhạo.
“Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc sao có thể đến nhà máy của chúng tôi để trộm đồ như một kẻ trộm vậy?”
“Nhớ kỹ, cô ta không phải Tô Tô.”
“Bây giờ, thứ nhất, các người đến đây là giúp Trịnh Cát trút giận và bắt gian phu.”
“Thứ hai, bắt kẻ trộm.”
“Với hai lý do này, cho dù phá vỡ quy tắc, tôi cũng có thể giúp anh.”

“Bây giờ, hãy bắt lấy bọn chúng trước, đặc biệt là thằng ranh kia, đánh hắn để làm gương cho người khác.”
“Hai cô gái yếu đuối còn lại muốn làm gì tùy ý.”
“Đã hiểu ý của tôi chưa?”
“Tam thiếu gia, tôi đã hiểu!”
Mã Hồng Đào cúp điện thoại, nhìn Tô Tô cười lạnh: “Các người đến nhà máy của chúng tôi trộm đồ.”
“Bây giờ bị bắt rồi lại còn giả làm chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc.”
“Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc có thể đến nhà máy của chúng tôi để trộm đồ!”
“Xem ra nếu không cho các người nếm chút mùi đau khổ, các người sẽ không nhận tội!”
Bên cạnh, Trịnh Cát kích động nói: “Anh Mã, tên họ Tần này chính là đầu sỏ!”
“Mau thả chó!”
“Cắn chết hắn!” Anh ta nhìn Tần Thiên, hai mắt đỏ ngầu.
Ở góc độ của anh ta, Tần Thiên đã cướp vợ mình, hơn nữa, hôm qua còn bị đánh một trận đầy thô bạo, ấn đầu anh ta vào bồn cầu đầy phân.

Nếu mối thù này không trả, thề không làm người!
Mã Hồng Đào cười chế nhạo và xua xua tay.
Lập tức, ba thuộc hạ bên cạnh anh ta cùng ba con chó săn trong tay đang kéo căng sợi dây, sủa về phía Tần Thiên.

Chỉ cần buông sợi dây ra, chúng sẽ ngay lập tức vồ đến.
“Bây giờ thừa nhận các người là kẻ trộm, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, tránh bị chó cắn.”
“Tôi cho các người một phút suy nghĩ.” Mã Hồng Đào nhìn Tần Thiên, cười đắc ý nói.
Trong mắt anh ta, Tần Thiên chỉ là một thanh niên với vẻ ngoài điển trai.

Một người như vậy có thể dựa vào mặt để lừa phụ nữ.
Căn bản không phải là đối thủ của anh ta.

Còn Tô Tô và Cung Lệ thì trói gà không chặt.

Anh ta đã khống chế được tình hình.
Nhìn thấy con chó săn to hung dữ, Tô Tô và Cung Lệ sợ đến mức trốn sau lưng Tần Thiên, run bần bật.
“Tần Thiên, em đếm một, hai, ba, chúng ta cùng chạy!”
“Trốn vào kho trước, anh có nghe thấy không?” Tô Tô run giọng nói.
Tần Thiên cười nói: “Em yên tâm.”
“Sau lưng anh là nơi an toàn nhất.”
Sau đó, hắn nhìn Mã Hồng Đào, cười lạnh nói: “Tôi không muốn nói chuyện với loại nhãi nhép như anh.”
“Gọi chủ nhân đứng phía sau ra đây.”
Vừa nói, hắn vừa cười và liếc nhìn camera ở phía trên.
Một đôi mắt sâu không đáy, dường như có thể nhìn thấu người đứng sau camera.
Tề Xuân và Hoàng Oánh Oánh cảm giác như bị một mũi tên lạnh xuyên vào tim gan, không tự chủ được mà run rẩy.
Hoàng Oánh Oánh không nhịn được liền nói: “Ánh mắt của Tần Thiên này sắc bén như vậy, chẳng trách Cung Lệ lại cùng hắn bỏ trốn.”
“Nhìn anh ta có vẻ khá hấp dẫn, không sợ chó, còn muốn gọi anh ra gặp mặt?”

“Sao thế, thích anh ta rồi sao?”
“Nếu đã như vậy, anh có thể tặng em cho anh ta.” Tề Xuân cười lạnh.
Hoàng Oánh Oánh kịp phản ứng, vội vàng nói: “Em đâu có!”
Cô ta đổi chủ đề, nói: “Sao vừa rồi anh lại nói với Mã Hồng Đào, cố tình không nhận đó là Tô Tô?”
“Người phụ nữ này chính là Tô Tô.”
Tề Xuân nhìn vẻ duyên dáng quyến rũ và khuôn mặt tuyệt thế của Tô Tô, trong mắt anh ta hiện lên một tia lửa ham muốn.

Người phụ nữ này thậm chí còn đẹp hơn trong video.
Nếu chiếm được cô ta chẳng phải có cả tài lẫn sắc sao?
“Em thì biết gì chứ.”
“Anh không thừa nhận cô ta là Tô Tô, chỉ là một tên trộm, đến lúc đó, nếu muốn thoát thân, nhất định phải làm theo sự sắp xếp của anh.”
Nghĩ đến đây, anh ta không thể chờ đợi được nữa, gửi tin nhắn cho Mã Hồng Đào: “Đừng lề mề nữa!”
“Thả chó ra!”
Mã Hồng Đào nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã hết thời gian.”
“Anh không còn cơ hội nữa.”
“Thả chó!”
Theo lệnh, những tên thuộc hạ thả tay ra, ba con chó săn lớn sủa điên cuồng lao về phía Tần Thiên.
“A!” Tô Tô và Cung Lệ trốn ở sau lưng Tần Thiên, không khỏi kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại.
Ánh mắt Tần Thiên lạnh lùng, một chân quét ra, đá vào đầu con chó săn bên trái.

Nó lộn nhào giữa không trung, xô ngã hai con ở bên cạnh.
Giữa tiếng kêu ăng ẳng, sự hung ác của ba con chó săn được kích hoạt.

Chúng nhảy lên, với đôi mắt đỏ ngầu, định lao vào một lần nữa.
Tần Thiên liếc nhìn với ánh mắt thờ ơ.
Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Dưới cái nhìn của hắn, ba con chó săn cực kỳ hung dữ đang sợ hãi lùi lại.

Một con trong đó suýt chút nữa liệt tại chỗ.
Có chuyện gì vậy?
Đám người Mã Hồng Đào đều sững sờ.
Những người huấn luyện vội vã chạy tới, la hét, thúc giục đàn chó săn tấn công.

Nhưng bọn chúng đều sợ hãi, thậm chí không dám nhìn Tần Thiên nữa.
“Sao con chó này đột nhiên sợ anh vậy?” Ngay cả Tô Tô cũng bị cảnh tượng kỳ lạ này thu hút, không khỏi tò mò hỏi.
Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ vì anh là cấp trên của Trần Nhị Cẩu.”
“Em biết đấy, Nhị Cẩu là cẩu vương.”
Tô Tô bật cười, như hoa đào nở rộ trong phân xưởng tối tăm.
Tuy nhiên, nhận thấy không thích hợp, cô vội vàng cúi mặt xuống, lạnh lùng nói: “Ác giả ác báo, ông trời có mắt!”
“Tôi khuyên các người nên nhìn nhận rõ tình hình, lập tức thả bọn tôi đi!”
Mã Hồng Đào cau mày, nhìn Tần Thiên chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, Tần Thiên đứng trên mặt mỉm cười, nhìn có vẻ là vô hại, nhưng thực chất lại có một loại ma lực mơ hồ.
Mã Hồng Đào muốn nhìn thấu hắn vượt, nhưng cuối cùng lại khiến anh ta thất vọng.
Trịnh Cát nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Mã, còn chờ gì nữa? Hãy để các anh em xông lên đi!”
“Tên này quá kiêu ngạo!”
“Chặt đầu chó của nó, dâng người phụ nữ này cho Tề công tử, anh ấy nhất định sẽ rất vui!”
Sắc mặt Mã Hồng Đào trầm xuống, nói: “Các anh em, theo mệnh lệnh của tôi.”
“Giết chết tên này!”
Một đám côn đồ tuân theo mệnh lệnh, vung vũ khí, la hét, lao về phía Tần Thiên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.