Thần Vương Lệnh

Thần Vương Lệnh – Chương 241: 241: Đại Thiếu Gia Lâu Rồi Không Gặp



“Sao các người lại có biểu cảm như vậy?”
“Rốt cuộc các người đang chơi trò gì vậy?”
Thấy dáng vẻ này của Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung, Tần Thiên hơi nổi khùng.

Bởi vì, hắn cảm thấy mình đang bị chơi đùa.

Cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Lúc này, phía sau có một giọng nói vang lên.
“Vì cái mạng già này của tôi mà công tử một người một đao xông tới tòa Xung Tiêu khiến tôi rất cảm động.”
“Công tử yên tâm, ông An không sao.” Cánh cửa bí mật mở ra, An Quốc bước ra ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ông ta, Tần Thiên sửng sốt.
Sau đó, nhìn thấy một ông già tóc bạc từ phía sau An Quốc đi ra, hắn bật dậy, mặt biến sắc.
“Ông Đồng, sao lại là ông?”
“Sao ông lại ở đây?” Trong sự kích động, giọng nói của hắn có chút run rẩy.
Vừa rồi hắn là một người một đao, nhuốm máu Bắc Giang, bây giờ, nhìn thấy ông già này, hắn đột nhiên biến thành một thiếu niên sợ hãi.
“Đại thiếu gia, đã lâu không gặp.” Ông lão mỉm cười gật đầu, hốc mắt không khỏi ươn ướt.
Đông Tỉnh- Tây Bắc nhà họ Tần, Ngũ Vương Thập Bát Tướng.
Ngũ Vương lần lượt là Kim Đôn Vương, Ngân Áp Vương, Đồng Tỉnh Vương, Thiết Ảnh Vương và Tích Điện Vương.

Đồng Tỉnh là người xếp thứ ba, là một trong những trụ cột của nhà họ Tần.

Tại sao, ông ta lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, có vẻ như còn rất thân quen với đám người An Quốc?
Tần Thiên kích động, đầu óc hắn hoàn toàn hỗn loạn.
“Ông Đồng, mời ngồi.” Vợ chồng Lưu Triệt, Ngọc Linh Lung vội vàng đứng dậy, cung kính mời Đồng Tỉnh ngồi xuống.
Đồng Tỉnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Thiên, gật đầu nói: “Đại thiếu gia đến đây, tôi không dám vượt mặt.”
“Mời đại thiếu gia ngồi!” Thấy vẻ mặt Tần Thiên vẫn không thể tin được, An Quốc cười đầy ẩn ý nói: “Đại thiếu gia, bây giờ có lẽ cậu đã biết rồi.”
“Người chơi cờ là ông Đồng.”
“Tất cả chúng ta đều là những quân cờ.”
“Chi tiết bên trong tương đối phức tạp, chi bằng mời đại thiếu gia ngồi xuống, để Đồng lão từ từ nói.”
Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh ngồi vào ghế chính.
Đồng Tỉnh đích thân rót một cốc trà, đặt trước mặt Tần Thiên, cười nói:
“Tôi giở trò một chút, khiến đại thiếu gia chịu ấm ức rồi.”
“Trà này, coi như một lời xin lỗi?”
Tần Thiên nhận trà, cười lạnh nói: “Ông Đồng, có gì muốn nói thì ông cứ nói thẳng.”
Đồng Tỉnh thở dài, nói: “Nhìn dáng vẻ của đại thiếu gia, xem ra vẫn có khúc mắc rất sâu với nhà họ Tần.”
“Đúng vậy, lần này tôi được lệnh của Tần lão thái quân đặc biệt tới đây để đối phó với đại thiếu gia.”
“Sự hỗn loạn ở Nam Giang, kẻ thù ở Bắc Giang đều là do tôi xúi giục.”
Tần Thiên cười lạnh nói: “Vậy thì xin lỗi.”
“Bây giờ xem ra, tôi đã khiến ông Đồng thất vọng rồi.”
“Không giết chết tôi, ông quay về sẽ nhất định rất khó ăn nói.”
Đồng Tỉnh cười nói: “Chắc chắn là khó ăn nói rồi nhưng tôi không quan tâm.”
“Còn về thất vọng, đại thiếu gia đã trách nhầm tôi rồi.

Nói thật, tôi không những không thất vọng với kết quả này mà còn rất hài lòng.”
Tần Thiên nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không xác định cho nên nghiến răng nghiến lợi.
An Quốc thở dài, thấp giọng nói: “Với sự thông minh của đại thiếu gia, có lẽ cậu có thể nghĩ được rằng lý do ông Đồng muốn làm như vậy thực ra là để thử thách đại thiếu gia.”
“Âm mưu của Nam Giang, kình địch của Bắc Giang.

Ông Đồng chỉ muốn thấy sự khôn ngoan và lòng dũng cảm của đại thiếu gia thôi.”
“Đại thiếu gia, ông Đồng đến đây là có ý tốt.”
Tần Thiên im lặng.
Đồng Tỉnh thấp giọng giải thích: “Đại thiếu gia, trước đây ở Long Giang, Thiết Ảnh đích thân dẫn người đi truy bắt cậu, nhưng lại bị cậu đánh bại.”
“Lão phu nhân lại phái người tới Sở Châu, phái Trấn Thiên Nam đi bắt cậu.”
“Kết quả là Trấn Thiên Nam lại chết trong tay cậu.”
“Lão phu nhân rất tức giận, bà ấy cảm thấy cậu ngỗ ngược, bất hiếu, cố ý chống lại bà ấy.”
“Cậu cũng biết tính tình của lão phu nhân, bà ấy cả đời hiếu thắng, không bao giờ muốn yếu thế hơn người khác, hơn nữa lại còn là cháu trai của chính mình.”
“Cho nên lần này bà ấy thật sự tức giận rồi, bắt buộc mang cậu về nhà họ Tần hỏi tội.”
“Tôi cũng bất lực, thế nên đành chủ động xin chỉ thị tới đây.”

“Bởi vì tôi biết tôi tới, vẫn còn có chỗ có thể điều động.

Nếu phái người khác như Ngâp Áp hay Tích Điện -những người luôn có thái độ bài trừ với đại thiếu gia tới.”
“Vậy thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết nữa.”
“Nếu ngay cả bọn họ cũng bị đánh bại, sắc mặt lão phu nhân sẽ càng xấu hơn, nhất định sẽ phái người ồ ạt tới, thậm chí cũng không loại trừ khả năng đích thân tới.”
“Nếu bọn họ thành công, đem đại thiếu gia trở về nhà họ Tần, vậy thì đại thiếu gia sẽ xử lý như thế nào?”
“Vì vậy, dù họ thành công hay thất bại cũng sẽ trực tiếp gia tăng xung đột.”
“Bây giờ tôi chủ động xin đến đây, chuyện cứ như vậy mà kết thúc.

Tôi cảm thấy đây là kết quả tốt cho tất cả mọi người.”
Tần Thiên trầm ngâm một lát, nhìn Đồng Tỉnh hỏi: “Ông Đồng nói kết quả này, cụ thể là ám chỉ cái gì?”
Đồng Tỉnh đứng lên, cung kính nói: “Đại thiếu gia, bất luận về trí tuệ hay võ công đều xuất chúng hơn người, đáng để Đồng Tỉnh tôi thề chết bảo vệ.”
“Bắc Giang, Nam Giang, một quân cờ sáng và một quân cờ tối, coi như hai món quà tôi tặng cho đại thiếu gia.”
“Hai thế lực này không lớn cũng không nhỏ, tôi tin có thể khiến lão phu nhân và những người khác trong nhà họ Tần tạm thời bỏ cuộc.”
“Trong thời gian ngắn sẽ không phái ai đến quấy rầy đại thiếu gia.”
“Nếu như sau này có những thay đổi khác, Bắc Giang, Nam Giang.

đại thiếu gia đều có thể sử dụng.”
Nghe vậy, An Quốc kích động nói: “An Quốc và Nam Giang, từ nay trở đi sẽ phụng lệnh đại thiếu gia”
Lưu Triệt cũng cung kính nói: “Bắc Giang cũng vậy.”
Đối với sự quy phục của An Quốc, Tần Thiên có thể hiểu được, hơn nữa, đây là chuyện mà trước đây đã nói rõ.

Nhưng đối với Lưu Triệt, Tần Thiên lại có chút khó hiểu.
“Bắc Giang Vương, tôi đã giết nhiều người của ông như vậy, ông và thuộc hạ của ông thật sự có thể tha cho tôi sao?”
Lưu Triệt thấp giọng nói: “Bề ngoài, chúng tôi sẽ không.”
“Cho nên, chúng tôi chính là quân cờ đen kia, bề ngoài là kẻ thù của đại thiếu gia nhưng thực tế lại là tâm phúc.”

“Về phần những người bị đại thiếu gia giết chết—”
Ông ta cười khổ nói: “Nhắc đến thì tôi còn phải cảm ơn đại thiếu gia.”
“Những người đó đã sớm có ý định gian đối với tôi, bọn chúng cũng là nhóm người có ác cảm nhất với Nam Giang.”
“Bọn họ hy vọng tôi chết sớm, sau đó tiến hành khai chiến với Nam Giang.”
“Hôm nay nhờ tay của đại thiếu gia tiêu diệt bọn chúng, một mặt là đủ để chứng minh sự hùng võ của cậu.

Mặt khác, giúp tôi giải quyết hậu họa.”
Tần Thiên nhất thời không nói nên lời.

Hóa ra mình lại bị biến thành con đao giết người.
Chẳng trách chết nhiều người như vậy, Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung đều không hề cảm thấy đau xót.

Hóa ra đó chính là những người mà ông ta đã muốn loại bỏ từ lâu.
Tuy nhiên, hắn vẫn không hiểu: “Lưu Triệt, tại sao các người lại giúp tôi?”
“Nói chính xác thì tại sao ông lại đồng ý với ông Đồng làm quân cờ này?”
“Các người không sợ nhà họ Tần phát hiện rồi trả thù sao?”
Lưu Triệt nghiêm túc nói: “Thành thật mà nói, lẽ ra tôi đã chết từ hơn 20 năm trước rồi.”
“Chính ông Đồng đã giúp tôi sống đến bây giờ.”
“Bây giờ là lúc tôi nên trả ơn rồi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.