Không Biết Sao Yêu Em

Không Biết Sao Yêu Em – Chương 76



Triệu Tòng Lộ bị thay đổi chức vụ rồi, ông ta đường đường là Phó tổng lại bị thay đổi chức vụ, mà Hà Lương Nguyệt vẫn ở khách sạn trung tâm, hơn nữa còn thăng chức, hai tay giữ một, toàn bộ khách sạn của Danh Đô ở thành phố S đều do cô ta quản lý. Đây giống như là qua một đêm trời long đất lở.

Sáng sớm Đồng Kỳ thức dậy, trợ lý nhỏ kia vội vã gọi điện cho cô, nói việc này cho cô biết.

Liêu Thành Xuyên nhìn cô trở mình ngồi dậy, đưa tay ôm cô, khàn giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tóc Đồng Kỳ còn xõa tung ngồi ở mép giường, cô phủ lên bàn tay anh đang đặt trên eo mình, ngã trở về, Liêu Thành Xuyên vươn tay ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực, Đồng Kỳ nhìn anh: “Anh nói xem, tại sao Danh Đô lại điều Triệu Tòng Lộ đi, sau đó giữ Hà Lương Nguyệt lại, lại còn thăng chức cho cô ta?”

Liêu Thành Xuyên ngừng một lúc, nghiêng đầu ho hai tiếng, xoay lại, gảy vài sợi tóc trên mặt cô: “Chuyện này rất đơn giản mà.”

Đồng Kỳ híp mắt: “Làm sao lại đơn giản?”

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Vì để bảo vệ cả hai người kia, còn có, tình hình Danh Đô ở thành phố S, có thể đã cùng đường bí lối rồi.”

“Thứ nhất khách sạn ven biển không có người phụ trách, phải đề bạt một người đến phụ trách chuyện này. Thứ hai, cá nhân Hà Lương Nguyệt không phải không có bản lĩnh, nếu như xử lý Hà Lương Nguyệt, như vậy khách sạn trung tâm Danh Đô nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Lần này một lúc mất đi hai đại tướng, tương đương với việc Danh Đô đang rơi vào tình thế nguy hiểm. Thứ ba, đối thủ là em, Hà Lương Nguyệt cô ta lại hiểu rõ em nhất, thay vì tìm một ngừoi khác hiểu rõ em đến chi bằng trực tiếp để cô ấy lên chức…”

Đồng Kỳ bĩu môi, nói tiếp điều thứ tư của anh: “Thứ tư, đối với đàn ông mà nói, lên giường với một ngừoi phụ nữ chỉ là một chuyện rất bình thường, không cần vì vợ của Triệu Tòng Lộ mà phá hủy một hệ thống công ty? Cho nên tách hai ngừoi đó ra, lại đem một ngừoi đề bạt lên, để cô ta ở chức vị cao hơn, như vậy bên dưới có nhiều lời đi nữa thì cũng không nghe thấy!”

Liêu Thành Xuyên trầm mặc một lúc, ho một tiếng: ‘Không sai, chính là như thế!”

“Chậc chậc, chắc chắc là Khẩu Tổng xử lý chuyện này, tâm tư đàn ông thật thâm sâu, thật sự không đồng tình chút nào.” – Đồng Kỳ trợn trắng mắt, cho nên nói, ở chốn công sở phụ nữ dựa vào đàn ông liền có thể một bước lên trời, hoặc là mê hoặc anh ta.

Nhưng cho tới giờ không liên quan đến đạo đức, chí có phụ nữ mới thổn thức, còn trong mắt đàn ông, có lẽ là rất bình thường.

Liêu Thành Xuyên hôn lên đỉnh đầu cô: “Em yên tâm, chồng em không phải người như vậy.”

Đồng Kỳ xoắn áo ngủ của mình: “Nếu anh như vậy, em sẽ lập tức rời khỏi anh.”

Liêu Thành Xuyên siết chặt vòng tay: “Anh bảo đảm.”

“Bảo đảm thì viết giấy bảo đảm đi.”

“Đi, anh viết.”

Liêu Thành Xuyên vừa nói vừa trở mình muốn đi lấy bút, bị Đồng Kỳ giữ lại, cô đạp thắt lưng anh hai cái: “Được rồi, dậy ăn sáng.”

Bạch Tổng đứng cạnh giường: “Gâu—— “ – chính là: Con cũng đói.

Rời giường, Đồng Kỳ theo Liêu Thành Xuyên đi rửa mặt, đánh răng, hai người nhốn nháo ở phòng tắm một hồi, Liêu Thành Xuyên ôm Đồng Kỳ đặt lên bồn rửa tay, thấp giọng hỏi: “Thứ hai đi lĩnh chứng?”

Đồng Kỳ nhìn gương mặt tuấn tú của anh: “Được, thứ hai”.

Thứ hai, ngày 28 tháng 1, vừa vặn là sinh nhật cô.

Hôm nay Đồng Kỳ nấu bữa sáng, Liêu Thành Xuyên ngồi trên sofa xem văn kiện. Vốn dĩ Đồng Kỳ muốn nấu đơn giản một chút, kết quả vẫn là bánh mì sandwich phức tạp, lại nấu sup trứng gà, ăn cùng với sandwich. Ăn xong bữa sáng thì xuất phát đến câu lạc bộ của Tang Dương. Câu lạc bộ của Tang Dương có chi nhánh ở thành phố S, so với tHành phố B thì nhỏ hơn nhiều, Đồng Kỳ có chút căng thẳng muốn gặp đại sư.

Liêu Thành Xuyên hỏi: “Em biết sao anh đưa em đến không?”

Đồng Kỳ chậc chậc: “Sao em biết được?”

Liêu Thành Xuyên thờ ở đáp: “Bởi vì Tang Dương không có sự uy hiếp.”

Đồng Kỳ: “…..”

Giấm của người đàn ông này, cũng đủ rồi đó.

Không bao lâu sau, cửa câu lạc bộ rộng mở, Tang Dương cao lớn tựa vào cột, trong miệng ngậm cọng cỏ, khuấy động lên xuống, nhìm chằm chằm chiếc Mercedes đang chạy tới, chỉ vào chỗ đậu xe bên cạnh, cất giọng nói: “Chừa lại cho hai người đó.”

Liêu Thành Xuyên chạy xe qua đó, hai ngừoi từ trên xe bước xuống, Đồng Kỳ hít sâu một hơi, mẹ ơi, mặt đối mặt với đại sư.

Cô mặc váy dài, trên người còn mặc thêm áo khoác mỏng bên ngoài. Hôm nay cô mặc một chiếc váy mài đen với giày cao gót, chiều cao cũng được nâng lên. Liêu Thành Xuyên mặc một bộ đồ thoải mái màu đen, tay cầm điện thoại với ví tiền, vừa lạnh lùng vừa đẹp trai. Anh năm tay Đồng Kỳ, đi về phía cửa, Tang Dương lấy cọng cỏ trong miệng mình ra, đánh giá Đồng Kỳ từ trên xuống dưới, rồi nhìn qua Liêu Thành Xuyên, nụ cười trên mặt gian tà: “Tôi còn tưởng cậu đổi rồi đấy.”

Liêu Thành Xuyên thong thả trả lời: “Vợ cũng đổi được?”

Tang Dương cừoi nhạo: “Vợ dễ đổi nhất nha——”

Liêu Thành Xuyên: “Vậy sao cậu không đổi?”

Sắc mặt Tang Dương cứng ngắt, nửa ngày sau giơ nắm đấm, đấm lên bả vai Liêu Thành Xuyên: “Cút!”

Liêu Thành Xuyên đẩy tay Tang Dương ra, nó: “Giới thiệu một chút, vợ tôi Đồng Kỳ, cô ấy rất thích cậu.”

“Được đó, tôi cũng thích cô ấy!” – Tang Dương không đứng đắn chút nào, nhìn cũng không nhìn Đồng Kỳ đã nói thích, Đồng Kỳ bất đắc dĩ, nhìn Tang Dương ở khoảng cách gần ngược lại cô cũng không căng thẳng là bao, hơn nữa người này còn giống y đúc như lời đồn, chậc.

Tang Dương nói: “Hôm nay, trận đấu hôm nay của tôi với Orsay là ân oán cá nhân.”

Liêu Thành Xuyên: “Ồ? Ân oán cá nhân gì?”

“Lần trước anh ta khi dễ Lưu Tây tới thảm, hôm nay tôi phải ăn miếng trả miếng.” – Tang Dương vừa đi vừa nói. Lúc này bên trong vẫn chưa có nhiều người, đại đa số tốp năm tốp ba.

Đều đang trò chuyện.

Quan hệ giữa Liêu Thành Xuyên với Tang Dương rất tốt, hỏi thắng: “Lưu Tây biết không?”

Tang Dương miệng đang ngậm cọng cỏ cứng đờ: “Đương nhiên không biết, nếu anh ấy biết tôi còn có thể chơi được hả?”

Liêu Thành Xuyên: “Cậu rãnh hơi tìm việc.”

Tang Dương nhìn về phía Đồng Kỳ, nhếch lông mày, nhìn về hướng Liêu Thành Xuyên: “Bản thân anh không phải cũng vậy à? Đối thủ của vợ cậu không phải Giám đốc Hà gì đó hả, ngừoi ta là đồ đệ của Orsay, chẳng qua mượn tay tôi đánh anh  ta để vợ cậu vui vẻ một chút?”

Đồng Kỳ nghe xong, ngẩng đầu nhìn Liêu Thành Xuyên, Liêu Thành Xuyên nở nụ cười, lại giơ tay che mắt cô: “Em đừng nghe Tang Dương nói lung tung, chỉ là một trận đấu bình thường thôi.”

Đồng Kỳ kéo tay anh xuống, cười: “Chồng à, anh thật sự quá giỏi.”

Toàn thân Liêu Thành Xuyên chấn động, mặt mày toàn là nét cười, thấp giọng nói: “Chồng em đương nhiên tuyệt vời.”

Nửa giây sau Đồng Kỳ mới phản ứng được với giọng điệu ái muội này của anh, mặt đỏ ửng.

Tang Dương chậc chậc hai tiếng, dẫn đầu đi về phía trước, giơ tay lên đỉnh đầu vẫy hai cái: “Hai ngừoi tự tìm chỗ chơi đi, tôi đi chuẩn bị một chút đã.”

Tang Dương vừa đi khỏi.

Chỉ còn lại Đồng Kỳ với Liêu Thành XUyên, vốn đang muốn tìm một cái sofa ngồi xuống nhưng không ngăn nổi thân phận của Liêu Thành Xuyên, không ít người nhiệt tình đi đến, vừa nhìn thấy Đồng Kỳ cũng sẽ hỏi thăm qua lại. Đồng Kỳ đã từng tiếp rất nhiều khách hàng, đối mặt với những người vừa thăm dò vừa trò chuyện này cô đều rất thoải mái; tư thế bắt tay tự nhiên, ý cười tràn đầy, bản thân là một người đẹp, cảnh đẹp ý vui, không cần biết bây giờ cô ở chức vụ gì, lớn lên xinh đẹp ở trong mắt người khác chính là có nhiều hơn một phần lợi thế.

Nhiều người khen Liêu Thành Xuyên có mắt nhìn, cũng có người thử thăm dò, đây là thật sự ở bên nhau sao? Lúc nào thì kết hôn?

Liêu Thành Xuyên nở nụ cười: “Mau thôi, kết hôn sẽ thông báo với mọi người.”

“Vậy tốt quá, tốt quá, đúng rồi không biết ba cậu dạo gần đây thế nào? Ông ấy chắc là cực kỳ vừa ý ngừoi bạn gái này của cậu chứ hả? Lần trước gặp ông ấy trong một buổi giao lưu ở Paris, nhưng chỉ gặp mặt vội vàng, mẹ cậu vẫn rất xinh đẹp.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Liêu Thành Xuyên lạnh hơn một chút, anh đáp: “Hài lòng, ba tôi rất hài lòng.”

“Ra vậy, tôi cảm thấy Liêu tiểu thư thực sự là một cô gái không tồi, tôi cũng biết nhìn ngừoi một chút đấy.”

Liêu Thành Xuyên cười, gật đầu.

Lại trò chuyện thêm một lúc, đợi bọn họ đi rồi, anh nghiêng đầu nhìn Đồng Kỳ, Đồng Kỳ cảm nhận được ánh mắt anh, cũng nhìn anh: “Sao vậy?”

Anh siết chặt eo cô: “Không có gì.”

Đồng Kỳ dừng một chút, khẽ cười: “Em sẽ cùng anh đối diện, cho dù là ba anh hay là người nhà anh.”

Liêu Thành Xuyên nhịn không được, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Cám ơn em.”

Có thể trên thế giới này sẽ có vô số người phụ nữ thích anh, nhưng anh may mắn đã gặp được ngườicon gái đã từng yêu thầm anh và đến hôm nay vẫn còn yêu anh, người con gái này biết quá khứ của anh, đồng thời cũng bằng lòng cùng anh đối mặt với tương lai.

Liêu Thành Xuyên tự thấy bản thân mình thật sự rất may mắn.

Chín giờ ba mười, trận đấu của Tang Dương với Orsay bắt đầu. Vòng đầu mười chính ván thắng mười, chắc là phải đến chiều. Liêu Thành Xuyên với Đồng Kỳ ngồi hàng đầu tiên, Tang Duơng đi xuống thay một bộ quần áo, lên sàn đấu, lúc bắt tay với Orsay có thể nhìn thấy hỏa chiến trong mắt anh.

Orsay cười cười, nói bằng Tiếng Trung chưa sõi: “Tôi không nhường anh đâu.”

Đầu lưỡi Tang Dương đâm vào má, nói kiểu lưu manh: “Khỏi nhường, tôi không thèm!”

Sau đó trận đấu bắt đầu.

Nước cờ của Orsay rất ổn định, hơn nữa tấn công đặc biệt mạnh, Tang Dương cũng không nhường, mà quan trọng là cách chơi của Tang Dương cũng rất quỷ dị, hai người vừa lên sân liền ra sức chém giết nhau.

Đồng Kỳ ngồi bên dưới xem cũng khẩn trương theo, theo bản năng nắm chặt tay Liêu Thành Xuyên, cô hỏi Liêu Thành Xuyên: “Tang Dương có thể thắng không?”

Liêu Thành Xuyên nhìn cục diện, nắm tay cô nói: “Không biết, xem đã, lần này là lần thứ hai hai người họ đối đầu, lần trước Tang Dương thua.”

Trận đó Đồng Kỳ có xem, trạng thái lúc đó của Tang Dương rất không ổn, trực tiếp thua.

Liêu Thành Xuyên vặn chai nước đưa cô uống: “Uống nước trước đi, không có gì, từ từ xem thôi.”

Đồng Kỳ ừm một tiếng, cầm chai nước nhưng không uống, Liêu Thành Xuyên liếc nhìn cô, cầm chai nước trong tay cô đi, đưa đến bên môi cô, thấp giọng nói: “Uống chút đi.”

Lúc này Đồng Kỳ mới uống một ngụm, sau đó nhìn bàn bóng không chớp mắt.

Đến trưa, hai người đánh đến ván thứ tám, Orsay năm Tang Dương ba, rõ ràng Tang Dương tụt lại phía sau một chút.

Tang Dương đặt cây gậy xuống, gọi Liêu Thành Xuyên với Đồng Kỳ cùng đi ăn trưa. Lúc này một người đẩy cửa đi vào, sắc mặt Tang Dương đột nhiên thay đổi, Tang Dương nắm đầu tóc rối bời cười nói: “Sao em lại tới đây?”

Ánh mắt Lưu Tây nhìn chằm chằm anh ấy: “Thi đấu mà không nói với em? Lại với Orsay nữa? Không phải sư phụ không cho anh trực tiếp đấu với anh ấy sao? Anh đây là làm trái với ý của sư phụ.

Tang Dương cười hi hi ha ha, tiến lên ôm lấy bả vai Tang Dương: “Đến đúng lúc lắm, đi ăn cơm thôi.”

Nói xong liền kéo Lưu Tây đi về phía cửa.

Đồng Kỳ dựa vào lòng Liêu Thành Xuyên, hỏi nhỏ: “Chúng ta có đi theo không?”

Liêu Thành Xuyên lại ôm vai cô, đi ngược lại: “Chúng ta tự đi ăn.”

“Được.” – Đồng Kỳ cảm thấy bây giờ đi chung cũng không ổn.

Vì thế cùng Liêu Thành Xuyên đi ra từ cửa sau, đến nhà hàng bên cạnh.

Ăn cơm trưa xong, cũng không nghỉ ngơi, trận đấu buổi chiều liền bắt đầu. Vòng này có Liêu Tây ở đây, Tang Dương chơi hăng như máu gà, Orsay bị đánh đến sắp khóc.

Gần đến vòng cuối cùng.

Cửa phòng thi đấu được mở ra lần nữa, Hà Lương Nguyệt ôm bó hoa đi vào.

Tầm mắt Đồng Kỳ với Hà Lương nguyệt đúng lúc va chạm.

– —–oOo——


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.