Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 267: TÊN NHÓC THÔNG MINH



Tưởng Thiên Lỗi phừng phừng lửa giận đi ra khỏi tòa nhà, mới vừa bước vào sân cỏ, đã thấy một đám người nhao nhao, sắc mặt của anh lạnh lẽo, lập tức bước nhanh tới,
vạch đám người ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, ôm đầu run rẩy không ngừng khóc, Trang Hạo Nhiên, An An và Jack cùng nhau lôi kéo
con chó lông vàng, không để cho nó cố nhào tới!

“Cứu mạng !” Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khóc: “Tôi không muốn chết! Đừng ăn tôi”.

Tưởng Thiên Lỗi không thể chịu nổi, nhìn dáng vẻ sợ chết của Đường Khả Hinh!

“Tới rồi, tới rồi! Tôi đánh chết nó!” Tô Lạc Hoành không nói hai lời, cầm
một cây gậy golf to nhất, muốn đập xuống con chó chết tiệt, lúc anh đang giơ lên, liền nhìn thấy một đôi lạnh lùng đáng sợ, gậy golf dừng lại
trên không trung, anh có chút hoảng sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, mới nhìn con chó cưng ở
phía bên kia đang nhe răng gầm gừ đáng sợ, lạnh lùng nói: “Osica! ! Dừng lại!”

Mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi,
trong chớp mắt thở phào nhẹ nhõm, Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng tức giận đứng ở trước
mặt của mình, cô oa một tiếng, hoảng sợ bật khóc.

“Grừưuu!” Mặc dù tâm trạng của Osica đã bình phục, nhưng vẫn trừng mắt về phía Đường Khả Hinh, bộ dạng rất hung hăng.

“Này!” Trang Hạo Nhiên vẫn nắm chặt sợi dây chó, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi
tức giận nói: “Mau ngăn con chó điên cắn người của tôi!”

Tưởng
Thiên Lỗi nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, lại lửa giận ngút trời nói: “Tại
sao cậu không ngăn cản kẻ điên đánh nát cửa sổ của tôi?”.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vẫn quỳ trên mặt đất, mím môi, vẻ mặt uất ức muốn khóc rống.

“Ai dạy cô đánh golf hả? Để cho cô đánh vỡ cửa sổ sảnh tiệc của Tổng Giám
đốc Tưởng?” Trang Hạo rất giảo hoạt, lời nói xoay chuyển, chính mình
mắng chửi người trước!

Vẻ mặt Đường Khả Hinh đáng thương, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, càng thêm tức giận phừng phừng, vẫn đứng trên sân cỏ, lửa giận ngút trời, rống lên: “Cô nhìn tôi làm gì? Nói do tôi
dạy cho cô, tôi còn ngại mất mặt! Cô vung gậy golf như vậy sao? Ánh mắt
cô không nhìn thấy đây là sân đánh Golf thu nhỏ sao? Mù hả! ! Hôm nay
thật may là tôi ngồi họp ở bên trong, nếu như đụng phải khách hàng, tôi
lại phải hủy bỏ bao nhiêu thứ, mới có thể giữ được danh dự?”

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh lại ủy khuất quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chớp mắt một cái, có một ý niệm hèn nhát không muốn thừa nhận xông lên óc, vẻ mặt của anh vặn vẹo, mới nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi
nói: “Được rồi, tôi không ngờ kỹ thuật vung gậy của cô ấy xuất thần nhập hóa như vậy, xem ra thật là thầy giỏi có trò hay nha. . . . . . Thán
phục, Thán phục. . . . . .”

“Cậu. . . . . .” Một người tao nhã
như Tưởng Thiên Lỗi tức giận cũng muốn chửi tục, lại muốn đi lên đánh
người đàn ông này một quyền, đột nhiên nghe được con chó cưng của mình
kêu “ẳng” một tiếng, anh vừa nghe âm thanh này, lập tức căng thẳng xoay
người, nhìn về phía con Osica của mình đã không còn chút tinh thần quỳ
một chân trên đất, đầu hơi cúi xuống, anh sững sờ, lo lắng đứng ở trước
mặt con chó cưng của mình, vươn tay khẽ vuốt ve đầu của nó, nhanh chóng
hỏi: “Nó thế nào?”

An An không dám lên tiếng, chỉ liếc về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chớp mắt một cái, thân thể hơi nhích qua phía trước con ngựa
yêu của mình, tay nhè nhẹ vỗ ngựa chân, muốn nó đi nhanh một chút.

“Truy Phong” lại rất trung thành đứng ở sau lưng ông chủ, đầu cúi xuống, nhẹ nhàng tựa vào trên bả vai ông chủ.

“Nói!” Tưởng Thiên Lỗi hung hăng hỏi.

An An có chút khó xử nói với Tưởng Thiên Lỗi: “Lúc nảy. . . . . . Osica
muốn nhào tới Đường tiểu thư, sau đó Truy Phong của Tổng Giám đốc Trang
chắc là muốn bảo vệ người, đột nhiên chạy như bay tới đá Osica một cước, nó ngã ở trên thảm cỏ lăn mấy vòng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi
nghe xong lời này, không thể tin nổi, sắc mặt của anh cứng rắn, đột
nhiên đứng dậy, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên
rất gấp gáp, miễn cưỡng cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay giơ lên mới
nói: “Ôi chao, anh đừng tức giận nha, không phải là đá một cước sao, nếu nó không đá, con chó cưng của anh sẽ tổn thương Khả Hinh nhà tôi rồi. . . . . .”

“Chó cưng nhà tôi cũng sẽ không gây tổn thương Khả Hinh nhà cậu! ! Không có mệnh lệnh, nó tuyệt đối sẽ không cắn người!” Tưởng
Thiên Lỗi tức giận đi tới sau lưng Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn
con Truy Phong đã không coi ai ra gì, ở trong Câu lạc bộ phải có mười
mấy người huấn luyện ngựa cùng chăm sóc, anh tức giận đến nghiến răng
nói: “Nếu cậu cảm thấy không nghiêm trọng, tôi ngồi lên, để cho nó đá
cậu một cước như thế nào?”

“Ha ha ha! Không cần. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười có chút khó coi, nói.

“Con ngựa đáng chết!” Tưởng Thiên Lỗi thừa dịp Trang Hạo Nhiên không lưu ý,
đột nhiên hung ác đưa chân lên đá một cái trên gối con ngựa!

Con ngựa bị đau hí lên một tiếng.

“Ôi chao” Trang Hạo Nhiên rất đau lòng, ngồi xổm xuống, vuốt đầu gối con
ngựa yêu của mình, rất tức giận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Cho
dù anh muốn đá, cũng không cần đá mạnh như vậy chứ! Gảy xương thì sao?”

“Lúc nảy con ngựa của cậu đá con chó nhà tôi, tại sao cậu không bảo nó nhẹ
một chút!” Tưởng Thiên Lỗi rất tức giận, Osica giống như con trai cưng
của anh, yêu còn không hết, bình thường không có việc gì, đều phải dẫn
nó ra ngoài dạo mấy vòng, cũng chỉ có nó mới có sức mạnh chơi đùa với
mình, anh lại đau lòng không nhịn được đi đến trước mặt Osica của mình,
vươn tay vuốt ve đầu của nó, nhìn nó mặc dù có chút bị thương, nhưng ánh mắt vẫn hung hăng nhìn về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt anh liền trầm
xuống, quay đầu sang. . . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn thật sợ hãi
quỳ trên mặt đất, như cô gái Nhật Bổn thành kính hoảng sợ nước mắt rơi
lã chã, nhìn về phía con chó kia năn nỉ nói: “Ô ô ô, tao thật sự không
cố ý muốn tổn thương chủ của mày, mày tha thứ cho tao đi . . . . . Tao
sai rồi. . . . . . Tao thề, sau này tao sẽ không bao giờ vung gậy golf
lung tung nữa. . . . . . Tao dùng tiền lương của tao phát lời thề!”

Tưởng Thiên Lỗi không nói nên lời nhìn cô, nhướng mày, vẻ mặt hung tợn nói:
“Cô nói xin lỗi với người như vậy thì tốt biết bao nhiêu?”

Đường Khả Hinh thật đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hít hít lỗ mũi đỏ au, lau lau nước mắt.

Tưởng Thiên Lỗi hung hung trừng mắt nhìn cô, mới quay đầu nhìn về phía An An.

An An ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, hiểu tin tức trong mắt
của anh, liền gật đầu một cái, đứng dậy đi tới trước mặt của Đường Khả
Hinh, từ trong túi của mình, móc ra một thanh thức ăn chó, ngồi xổm
xuống đưa cho Đường Khả Hinh nói: “Thức ăn chó này cho cô!”

Nước mắt Đường Khả Hinh rơi lã chã, lắc đầu một cái nói: “Tôi không đói bụng. . . . . .”

Phốc! An An không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào Đường
Khả Hinh, lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận nói: “Cậu xem đi,
cậu dạy dỗ ra một đứa bé thông minh như vậy sao!”

Trang Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Đường Khả Hinh, nói: “Bà cô ơi, người ta cho cô thức ăn của chó, là muốn cô cho chó ăn, không phải mình ăn!”

Đường Khả Hinh nghe vậy, nén nước mắt, nhìn về phía An An nở nụ cười hiền lành, quẹt mũi một cái, nói: “Có thật
không? Không phải phạt tôi, cho tôi ăn sao?”

“Thức ăn chó của tôi rất quý đấy!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chằm chằm nói.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, miệng mếu máo, lại nhìn về phía An An có
chút hiền lành, lo lắng nói: “Nó. . . . . . Nó. . . . . . Nó ghét tôi
như vậy, tôi . . . . . đi qua. . . . . . Nó sẽ cắn tôi hay không?”

“Sẽ không!” Vẻ mặt An An khẳng định nhìn cô.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền cắn chặt môi dưới, run rẩy nhận lấy
thức ăn chó, ngây ngốc đứng lên, từng bước từng bước thật cẩn thận đi về phía con chó màu vàng to lớn. . . . . .

Osica thấy Đường Khả Hinh đi tới, thân thể bị thương, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh!

Cả người Đường Khả Hinh run lên, lui về phía sau, không dám tiến lên nữa.

An An bất đắc dĩ nhìn về phía cô, mỉm cười nói: “Đừng sợ! Có ông chủ ở
đây, nó sẽ không tùy tiện cắn người, cho dù tức giận, ông chủ cũng sẽ
gọi nó lại, yên tâm đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn
Tưởng Thiên Lỗi một cái, anh đang đứng ở một bên, tức giận nhìn mình, cô mím môi, vẻ mặt khổ sở, từng bước từng bước đi qua, cho đến khi ngửi
được mùi của con chó kia, người đã đến rất gần rồi, cô hết sức hết sức
cẩn thận đề phòng nhìn con chó kia đang ngẩng đầu lên, vẫn rất không
khách khí nhìn mình lom lom, trái tim của cô run lên, thức ăn chó trong
lòng bàn tay nhỏ bé từng viên rơi xuống đất. . . . . .

Tưởng
Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, liền cất bước tiến lên, đi tới phía sau
của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cùng cô cầm thức ăn chó.

Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất tức giận, nhưng khuôn mặt hơi thu vẻ tức giận, bất
đắc dĩ nhìn cô nói: “Đừng sợ. . . . . . can đảm lên, nó sẽ không cắn
người. . . . . .”

Anh nói xong, cũng đã cùng Đường Khả Hinh hơi
ngồi xổm xuống ở trước mặt của Osica, đẩy nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô ra,
đem thức ăn chó đưa về phía con chó cưng. . . . . .

Osica thấy
chủ nhân ngồi xổm ở sau lưng Khả Hinh, thu lại hung hăng, đầu rũ nhẹ
xuống, thè đầu lưỡi, bắt đầu nhẹ nhàng ăn thức ăn trong lòng bàn tay Khả Hinh, sau đó hàm răng nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay của cô, cả người
Khả Hinh cứng ngắc, té ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, hoảng sợ đến cả
người đổ mồ hôi lạnh. . . . . .

“Đừng sợ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng tựa vào phía sau lưng của cô, đỡ nhẹ cô.

Đường Khả Hinh nhìn hoảng sợ, nhìn Osica đột nhiên trở nên rất khéo léo ăn
thức ăn trong tay mình, phát ra âm thanh nhịp nhàng thật đáng yêu, thật
thoải mái, tâm trạng của cô bình tỉnh lại.

Osica ăn xong thức ăn
chó trong tay Khả Hinh, lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó khẽ đầu
cúi xuống, đột nhiên lúc Khả Hinh đang buông lỏng thì hai chân của nó
chồm trên bả vai Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng liếm liếm khuôn mặt của cô. . . . . .

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh hoảng sợ thất kinh hồn vía, người ngã ra phía sau, kêu to: “Cứu mạng. . . . . .”

Nhưng cử động này của Osica, không chỉ có An An và Jack ngạc nhiên, ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cũng sửng sốt.

“Osica. . . . . .” An An sửng sốt nhìn về con chó đực lông vàng xinh đẹp, oai
phong, nhào vào trên người của Khả Hinh, không ngừng liếm mặt của cô và
bàn tay nhỏ bé của cô, Khả Hinh hoảng sợ kêu to, cô sâu kín nói: “Từ
trước đến nay nó chưa bao giờ thích người thứ hai, ngoại trừ Tưởng Tiên
Sinh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.