Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 136: Trên lưng của cha



Cô không dám nhìn thêm, dưới sự hướng dẫn của một nhân viên, mới vừa đi
vào đã nhìn thấy có rất nhiều nhân viên đang bận rộn, ở trong quầy rượu
gần trăm mét vuông trưng bày các loại ly tách, còn có trong phòng rượu
trưng bày các loại rượu đỏ và các loại Whisky, một người quản lý đang
cầm quyển sổ bận rộn vội vàng ghi chép số lượng ly rượu, thấy Đường Khả
Hinh lập tức nói: “Cô là người mới tới?”

“A. . . . . . Đúng vậy!” Đường Khả Hinh lập tức nhìn người quản lý kia, có chút căng thẳng nói.

Vị quản lý nói ngay: “Lập tức đến quầy bar, rót một ly ‘Hỏa Liệt Điểu’ đưa đến trường đua ngựa số một!”

“Vâng!” Đường Khả Hinh lập tức đáp lời, có chút căng thẳng hỏi: “Vậy. . . . . . Tôi đưa đến trường đua ngựa số một, đưa cho vị khách nào?”

“Cô đến đó tự nhiên sẽ biết!” Người quản lý kia không có thời gian để ý đến cô, tiếp tục điếm ly!

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhưng vẫn xoay người, đang lúc sắp đi
ra ngoài quầy rượu lại nghe sau lưng người quản lý kia nói: “Quy định
nơi này khác với khách sạn, câu lạc bộ là nơi bận rộn hơn và dạy sự linh hoạt, cho nên lúc cô làm việc, nhất định phải nhìn nhiều hơn, linh hoạt một chút. Lúc nảy Trần Mạn Hồng đã gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi
chăm sóc tốt cho cô! Cố gắng lên!”

Khả Hinh có chút cảm động quay đầu nhìn người quản lý trẻ tuổi kia mặc
đồng phục màu đen, để mái tóc ngắn, khoảng hơn 20 tuổi, cô lưu loát điếm hết những cái ly khô, mới nhìn Khả Hinh nghiêm khắc nói: “Còn đứng ở
đây làm gì? Làm việc đi!”

“Vâng!” Vẻ mặt Khả Hinh kích động xoay người, nhanh chóng đi ra ngoài,
đi tới trước quầy bar, nhìn người pha rượu nói: “Trường đua ngựa số một, có khách gọi một ly Hỏa Liệt Điểu.”

“Ừm!” Bartender lập tức cầm ba bình shaker (bình pha rượu), rót các dịch rượu vào bên trong bình shaker, đồng thời tay nắm ba bình shaker, ném
lên không trung xoay 360 độ, cuối cùng đưa hai bàn tay đón lấy ba bình
shaker, đầu tiên cầm một bình shaker, rót dịch rượu màu vàng vào một cái ly cao cổ, tiếp đến cầm bình shaker khác rót dịch rượu màu hổ phách,
sau đó rót dịch rượu màu đậm, ba tầng màu sắc không liên quan nhau, ở
trong ly rượu sáng lên màu sắc rất rực rỡ, rất chói mắt, Bartender thuận tiện cầm một lát chanh chen vào mép ly, rồi cầm lấy một đóa hoa Hỏa
Liệt Điểu, cắm vào trong thịt quả kiwi đã gọt vỏ, lại đem miếng kiwi cắm vào trên mép ly.

Phụ tá bartender lập tức xách tới cái hộp nhỏ giữ lạnh, đem ly Hỏa Liệt
Điểu bỏ vào trong hộp đậy lại, khóa chốt, đem một bảng hiệu đặc biệt đưa cho Khả Hinh nói: “Mau! Cầm tấm bảng này, đi xuống lầu một, tự nhiên sẽ có người tiếp ứng cô! Trong vòng ba phút phải đưa đến, màu sắc rượu sẽ
phát huy vừa đúng.”

“Vâng!” Đường Khả Hinh lập tức nhấc cái hộp, giữ thăng bằng cẩn thận đi
xuống dưới lầu, đi qua rất nhiều khách khứa, vừa muốn đi ra đại sảnh,
lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng các vị lãnh đạo cấp cao đang ngồi ở
đại sảnh, nghiêm túc nói gì đó, mà anh nghiêng mặt, mỉm cười nhìn về
phía một người trong hội đua ngựa, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh tay đang xách cái hộp, nhanh chóng đi ra, sắc mặt của anh cứng lại.

Trong bầu không khí này, Đường Khả Hinh không có thời gian để ý đến anh, mà xách cái hộp bước nhanh ra đại sảnh, tài xế xe ngắm cảnh nhỏ nhìn
thấy Khả Hinh cầm bảng hiệu đặc biệt, ngay lập tức đón lấy nói: “Đem
bảng hiệu cho tôi,”

Khả Hinh lập tức đi tới đưa cho anh ta.

“Lên xe!” Tài xế lập tức nổ máy xe, Đường Khả Hinh cẩn thận xách cái hộp bước lên xe, sau đó nhìn chiếc xe ngắm cảnh nhỏ chạy tới con đường nhỏ
đến trường đua ngựa, dọc đường đến trường đua ngựa, lần đầu tiên trong
cuộc đời cô được mở rộng tầm mắt nhìn thấy trên đường chạy hình bầu dục, vô số tuấn mã đang phi, bọn chúng giống như xuyên qua không trung, lao
thẳng tới phía trước, chúng nó cũng phấn khích ngẩng cao, vượt qua đường băng, chạy qua lớp lớp hàng rào bảo vệ, ngửa mặt lên trời hí dài. . . . . .

Người chăn ngựa đứng ở dưới ánh mặt trời, trong quá trình huấn luyện ngựa, càng không ngừng vung roi kêu gào! !

Đường Khả Hinh nhìn thấy thật sự kích động và mất hồn, xe ngắm cảnh nhỏ
đã dừng ở trước trường đua ngựa số một, ở trong hàng rào có vô số vệ sĩ, còn có nhân viên làm việc của Khách sạn Á Châu, thậm chí có Tào Anh
Kiệt, cùng mấy người đàn ông cao lớn, bọn họ kích động nhìn về phía đồng cỏ nơi xa. . . . . .

Có chút ngạc nhiên đi xuống, vừa sững sờ gọi một tiếng quản lý, cũng đã
nghe được trên đồng cỏ nơi xa, truyền đến một tiếng cười sang sãng. . . . . .

Một luồng gió mãnh liệt, dọc theo đồng cỏ mênh mông bát ngát lùa tới.

Đường Khả Hinh đón gió, hơi ngửa đầu nhìn ngắm, đầu tiên nghe một tràng
tiếng ngựa hí vang, nhộn nhịp truyền đến bên này, một giọng nam cảm tính sảng lãng hô to: “Truy Phong! ! Chạy! !”

Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương nhạt, quần thường màu
đen, đẹp trai phong độ đứng ở bên cạnh tàu ngựa, đi tới phía trước hô
to: “Còn một phút!”

Một luồng ánh sáng trắng từ đồng cỏ nơi xa nhanh chóng lao đến trong thiên nhiên xanh thẳm!

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần áo kỵ sĩ màu đen, mang giày
bót màu đen, cưỡi trên lưng tuấn mã trắng như tuyết, cao lớn đẹp trai
lao đến phía trước, ánh mắt giống như tia nắng ban mai, lúc này ở dưới
trời xanh mây trắng, phóng ra ánh sáng nóng rực, môi mỏng hấp dẫn cong
lên, nụ cười sảng lãng, phát huy vô tận lực lượng, dưới bầu trời bao la, đường nét khuôn mặt cũng tạo thành hình ảnh Truyền Kỳ.

“Giá! !” Anh nắm chặt dây cương trong tay, hai chân thúc bụng ngựa một
cái, tuấn mã phi lên phía trước, lốc cốc lốc cốc, tuấn mã giá bạc vạn,
bộ lông trắng như tuyết, đón gió phất phơ bay, con ngựa đã lâu không gặp chủ, hôm nay được đi theo, cao hứng tăng nhanh tốc độ, phóng như bay
đến.

Trang Hạo Nhiên vui vẻ hưởng thụ loại tốc độ này, hai mắt sáng rực chăm
chú nhìn phía trước tàu ngựa, tất cả cấp dưới đắc ý nhất của mình đang
đứng đấy, anh hài lòng, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài rào chắn bảo vệ,
một bóng người nhỏ bé màu đen, hai tròng mắt bén nhọn của anh chợt lóe,
đột nhiên thúc bụng ngựa một cái, kêu to: “Truy Phong! ! Qua!”

Bọn Tào Anh Kiệt và Lâm Sở Nhai nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đến đích nhưng không bấm bảng hiệu dừng lại mà vọt tới hướng bên này, bọn họ nhanh
chóng chạy đi, tuấn mã như tia chóp phóng về phía trước, cuối cùng nâng
lên hai chân, lao về phía rào chắn.

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, mới chớp mắt một cái đã thấy con
tuấn mã nhanh như tia chớp quét tới một trận gió, hướng về phía mình
giương thẳng hai vó câu, bay đến, động vật thú tính mạnh mẽ, thoáng chốc mang theo một mùi vị nồng nặc nhào về phía mình, cô hoảng sợ đến ruột
gan đều muốn vỡ, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng ôm chặt hộp rượu, ngã
sõng xoài trên mặt đất, dùng hết sức lực, há mồm khàn giọng kêu to: “A. . . . . .”

Tuấn mã nhanh như tia chớp, chạy như bay qua Đường Khả Hinh, vó ngựa quét qua một luồng gió đáng sợ phía trên người Khả Hinh!

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lại rơi lệ kêu to! !

Cùng lúc tiếng thét kinh khủng, lập tức có vô số vệ sĩ, đặc cảnh nơi xa, nhào tới rút súng lục lên nòng vây kín nhắm ngay Đường Khả Hinh, máy
bay trực thăng quanh quẩn trên bầu trời cũng lập tức phân ra bao vây
Đường Khả Hinh! !

“A . . . . . . mẹ ơi . . . . . .” Đường Khả Hinh ở tại chỗ vừa thét lên, vừa không nhịn được bật khóc.

Trang Hạo Nhiên nắm chặt dây cương, để cho con ngựa cưng xoay tròn một
vòng, nhìn Đường Khả Hinh vẫn còn nằm trên mặt đất khóc, hai mắt hiện
lên nụ cười trêu chọc.

Tào Anh Kiệt nghe âm thanh này, liền tò mò đẩy vệ sĩ đi tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh, liền mất hồn kêu nhỏ: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh đã bị hoảng sợ thất thần, ngẩng đầu lên, đầu đầy mồ hôi, vừa chảy nước mắt vừa kêu nhỏ: “Quản lý. . . . . .”

Tào Anh Kiệt thấy quả nhiên là Đường Khả Hinh, lập tức thở dốc một hơi,
liền muốn đi tới đỡ cô dậy, lại thấy ánh mắt sắc bén nơi xa đang bắn về
phía mình, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên đang
mỉm cười, đành phải phất tay cho vệ sĩ và đặc cảnh đi khỏi, không để cho những người này dọa hỏng Đường Khả Hinh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên hài lòng mỉm cười, tay cầm dây cương, nhẹ nhàng vung
lên, con ngựa tiếp nhận được nhắc nhở của chủ nhân, thật tao nhã nhẹ
bước đi tới Đường Khả Hinh, thậm chí khẽ cúi xuống, dùng mồm ngựa khẽ
liếm cổ của cô.

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh co rút thân thể vô cùng đáng thương, ngồi xổm ở dưới ánh nắng chói chang gào khóc.

Trang Hạo Nhiên lại cười to, rồi thu lại nụ cười nhìn con ngựa cưng đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh ngồi ở trên cỏ, cuộn tròn thân thể nho nhỏ,
vô cùng yếu đuối, nhớ lúc cô ở phòng ăn ngự tôn nói đến rượu đỏ rất gọn
gàng linh hoạt, trên mặt của anh khẽ lộ ra nụ cười thâm trầm, gọi nhỏ:
“Khả Hinh?”

Vô cùng dứt khoát.

Đường Khả Hinh giống như nghe có tiếng người gọi cô, mặc dù thần trí mơ
hồ, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên đôi mắt to đẫm lệ nhìn người đàn ông, vừa lúc che lại phân nửa ánh mặt trời chói chang phía trước,
người đàn ông cao lớn đang nhìn mình mỉm cười, ánh mắt của cô nheo lại,
ánh mặt trời quá mãnh liệt, chỉ thấy khuôn mặt của anh lộ ra nụ cười
nghiền ngẫm, thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt anh lộ ra một chút dịu
dàng, cô không dám nhìn nữa, chỉ vội vàng lau nhẹ nước mắt, vẫn còn
khiếp sợ, khẽ đáp: “Vâng . . . . . Trang tổng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên hơi ngửa mặt, kéo chặt dây cương trong tay, nhìn về phía Khả Hinh đang ngồi xổm trên mặt đất, hơi nghiêm túc nói: “Ở học viện
Hoàng gia Anh, vì bồi dưỡng danh viện thục nữ, khi gặp chuyện không sợ
hãi, giữ vững tu dưỡng và thân thể, thường xuyên sẽ có buổi huấn luyện
đặc biệt ở trên các bữa tiệc, làm ngã rớt một cái ly, thể tạo ra một sự
cố nhỏ, quan sát dáng vẻ và cử chỉ lúc bọn họ gặp chuyện, hiện nay cách
huấn luyện nhân viên này đang được lưu hành rộng rãi trong khách sạn, cô là nhân viên Khách sạn Á Châu, người mặc đồng phục khách sạn, tay nâng
rượu cho khách, tại sao gặp chuyện lại luống cuống, đã hơn một phút cũng chưa khôi phục?”

Đường Khả Hinh ngẩn ra, một viên nước mắt cuối cùng nhanh chóng chảy xuống, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên thoáng nụ cười tha thứ, nói: “Loại hành vi của
cô, nếu như ở khách sạn Anh quốc của tôi, có lẽ trong vòng mười năm cũng không tiến vào được cửa chính khách sạn. Nếu cô không thể làm cho mình
trở thành danh viện thục nữ, ít nhất phải giữ vững một phần tố chất
chuyên nghiệp.”

Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô rát một cái, mạnh thở một hơi, ép buộc mình bình tĩnh ôm hộp rượu, đứng lên.

Trang Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa nước mắt vừa mồ hôi, thậm chí tóc ngắn đen nhánh bên má trái hơi mở ra, thấy nơi gần khóe
miệng có một vết sẹo, ánh mắt của anh híp lại, sâu kín nhìn cô gái này
nói: “Trong tay cô là Hỏa Liệt Điểu chứ? Nếu đưa đến trong vòng ba phút, thời giờ của cô đã vượt quá rồi.”

Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức kêu khẽ một tiếng, đem hộp rượu để dưới đất, mở nắp hộp. Thấy ly Hỏa Liệt Điểu đã vẩy ra ngoài một chút, ba
tầng màu sắc đã từ từ lẫn vào nhau, cô trừng lớn con ngươi, kêu rên một
tiếng.

“Ai gọi Hỏa Liệt Điểu?” Tào Anh Kiệt che chở cho Đường Khả Hinh, có chút tức giận hỏi.

“Tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Anh Kiệt nói: “Tôi khát nước.”

Đường Khả Hinh lập tức ngượng ngùng cầm ly Hỏa Liệt Điểu, có chút thấp
thỏm đứng ở bên cạnh con tuấn mã thỉnh thoảng hí nhỏ một tiếng, cẩn thận nói nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi . . . . . lúc nảy tôi không cẩn thận cầm ly vẩy một chút, thật xin lỗi. . . . .
.”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Xem ra cô khá thông minh, dưới tình huống khiếp sợ như lúc nảy, còn lo nghĩ ôm chặt hộp rượu, không tệ. . . . . . Ngựa của tôi . . . . . làm cô giật mình chứ?”

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ cầm ly Hỏa Liệt Điểu, lặng lẽ
đứng ở bên cạnh con ngựa, chỉ cần nó nhúc nhích một cái, thân thể của
mình lại run rẩy.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của Đường Khả Hinh, hai mắt thâm thúy
thoáng qua nụ cười đùa, nhìn cô, sâu kín nói: “Không cần sợ nó, đây là
một con ngựa tốt có thể để cho chủ nhân tùy ý phóng đi. . . . . . . Tôi
dẫn cô chạy một vòng, xem như bồi thường cho cô lúc nảy bị hoảng sợ”

Đường Khả Hinh nghe câu nói sau cùng, liền có chút tò mò ngẩng đầu nhìn
Trang Hạo Nhiên đã ngồi ở trên lưng ngựa, hướng về phía mình vươn tay,
cô sửng sốt.

Tào Anh Kiệt lập tức mỉm cười tiến lên, nhận lấy ly Hỏa Liệt Điểu trong
tay Khả Hinh, nói: “Đi đi. Tổng Giám đốc nói dẫn cô chạy một vòng, thì
một vòng. . . . . .”

“Ô, không!” Đường Khả Hinh lập tức sợ hãi lui về phía sau một bước,
không nhịn được ngẩng đầu nhìn hai mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên,
mặt của cô đỏ lên, cúi đầu nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi cám ơn ý tốt của Tổng Giám đốc, nhưng bây giờ tôi đang làm việc, tôi không thể
tùy ý nghỉ ngơi, làm chuyện ngoài công việc.”

Trang Hạo Nhiên hơi mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, im lặng không nói gì.

“Khả Hinh! Đừng từ chối ý tốt của Tổng Giám đốc.” Tào Anh Kiệt nhìn về phía Đường Khả Hinh chớp mắt, nhắc nhở cô.

“Tôi . . . . .” Trong lúc nhất thời, Đường Khả Hinh nhìn quản lý, không
biết nên làm sao, vẻ mặt ngượng ngùng, Trang Hạo Nhiên đột nhiên kéo dây cương trong tay, để cho con ngựa nhấc hai vó câu, ngửa mặt lên trời hí
một tràng dài, cô lại trợn mắt nhìn con ngựa, sợ hết hồn, hét to một
tiếng.

Trang Hạo Nhiên thừa dịp Khả Hinh sợ luống cuống, đột nhiên cúi người
xuống, tay kéo chặt cánh tay của cô, dùng sức đàn ông nhanh chóng kéo cô lên ngựa, cánh tay rắn chắc vòng chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, mạnh
mẽ buộc cô dán chặt vào lồng ngực của mình!

“A. . . . .” Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu to một tiếng, thở hổn hển sợ
hãi nhìn mình thật sự ngồi ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, trên cao nhìn
xuống đất bằng, thấy quản lý và những người khác đang mỉm cười nhìn
mình, tâm trạng của cô bình tĩnh lại, ánh mắt chậm rãi chớp một cái, sau khi thở một hơi, con ngươi sáng lên, ở trên lưng ngựa nhìn thấy phong
cảnh xa hơn, rừng rậm nơi xa liên miên bất tuyệt, cô ngây ngốc nói:
“Đẹp. . . . . . Thật cao a . . . . . . Có thể nhìn thấy rất nhiều phong
cảnh đẹp a. . . . . .”

“Ha ha ha. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên bị lời nói của cô làm
cho buồn cười, ôm lấy eo nhỏ của cô, khẽ kéo dây cương, nói: “Ngồi vững, tôi dẫn cô chạy một vòng.”

“Không! Anh chạy nhanh như vậy, tôi sẽ rớt xuống.” Đường Khả Hinh trực tiếp từ chối.

Trang Hạo Nhiên hơi mỉm cười, khẽ thúc bụng ngựa, để cho con ngựa nhắc
vó, chạy tới phía trước, mới nói: “Cô xem TV đã thấy nhiều chứ.”

“À?” Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên đáp lời.

“Con ngựa chở hai người dồn sức lao nhanh, rất hao tốn sức, hiện nay
thớt ngựa rất quý, hơn nữa rất ít xảy ra tình huống như thế.” Trang Hạo
Nhiên khẽ kéo dây cương, một tay ôm vòng eo nhỏ của Khả Hinh, cúi xuống
nhìn cô, hai mắt phát ra ánh sáng hấp dẫn, dịu dàng nói: “Bây giờ nghe
lời tôi, buông lỏng tâm trạng của cô, buông lỏng thân thể của cô, để cho thân thể ngồi thăng bằng ở trên lưng ngựa. . . . . . Khi còn bé có cưỡi trên lưng của cha không?”

Khả Hinh đang nghe anh nói về con ngựa, đột nhiên lại nhắc tới cha, liền không nhịn được nhớ đến, nói: “Cưỡi. . . . . . Cưỡi rồi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, hai mắt lóe sáng, nhìn mái tóc ngắn che giấu
vết sẹo bên má trái cô, hơi mỉm cười hỏi: “Vậy có cảm giác thế nào?”.

Đường Khả Hinh nhớ tới khi còn bé, cha nằm ở trên giường, mình cưỡi trên lưng cha, thét lên để cho cha tiến ra phía trước, cô không nhịn được
bật cười nói: “Rất vui vẻ. Để cho thân thể tận lực phối hợp với nhịp
điệu tiến của cha, ngồi vững thân thể.”

“Đúng vậy. . . . . . Chính là cảm giác này. . . . . . Tốt. . . . . . Bây giờ nghe theo tôi, từ từ tách ra hai chân của cô, ngồi mặt nhìn đầu
ngựa, không có việc gì, tôi ôm cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nói.

Đường Khả Hinh nghe xong, ngoan ngoãn cẩn thận tách ra hai chân ngồi ở
trên lưng ngựa, nhất thời thân thể ngồi ở trên ngựa vững vàng hơn, cô
không nhịn được cười, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, thấy phong cảnh bao la bát ngát hơn.

Trang Hạo Nhiên hài lòng mỉm cười, trêu chọc cô nói: “Thông minh! Được
rồi, đôi tay đỡ ở trên lưng ngựa, giống như khi còn bé cưỡi trên lưng
của cha, chúng ta sẽ đi. . . . . . giá. . . . . .”

Con ngựa nhận được lệnh của Trang Hạo, lập tức nhẹ ngẩng đầu, cong gối,
khẽ nhấc vó, chạy tới phía trước bước từng bước từng bước nhỏ, dường như nó biết Khả Hinh sợ, nên chạy chậm hơn. . . . . .

Đường Khả Hinh thật sự rất bất ngờ với loại cảm giác kỳ diệu này, tâm
thần vừa thấp thỏm vừa vui vẻ, giống như đang làm một chuyện mạo hiểm,
rất kích thích a, từ nhỏ cô chính là một cô bé rất lạc quan vui vẻ, gặp
phải chuyện vui vẻ sẽ cười khanh khách, hiện tại tâm trạng cô càng thêm
buông lỏng, rất ngạc nhiên, con ngươi tỏa sáng, nhìn con ngựa từng bước
từng bước chạy vào trường đua ngựa, dọc theo đường băng chạy tới, cô
cười nói: “Ồ. . . . . . Thật thần kỳ a. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cười sảng lãng, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, cùng
với cô nhìn phong cảnh nơi xa, nói: “Cái này cùng cảm giác cưỡi trên
lưng của cha, có phải giống nhau hay không?”

Khả Hinh cười nói: “Giống nhau! Luôn sợ rớt xuống, trái tim đập thình thịch!”

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng nói dí dỏm, cũng không nhịn được cười một
tiếng, đang lúc cúi đầu trong chớp mắt, thấy vết sẹo bên má trái cô, hai mắt anh lóe lên.

Một chiếc xe ngắm cảnh phiên bản dài từ từ lái tới bên này.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, vừa xem bản đồ trường đua ngựa, vừa
nghe Đông Anh nói đến cuộc đua ngựa ngày hôm nay, chuyện tiếp đãi khách
quý như thế nào, cũng nghe thông báo đã phong tỏa khu vực tranh tài,
không phải nhân viên câu lạc bộ và nhân viên chính phủ, không được đi
vào. . . . . . Mà khu vực không đua ngựa vẫn còn đang mở cho các kỵ sĩ
và khách của câu lạc bộ, hôm nay Trang tổng cũng đến trường đua ngựa.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi cứng lại, hơi nghiêng mặt hỏi: “Trường đua ngựa số một?”

“Đến rồi, ở phía trước.” Đông Anh nhìn phía ngoài cửa sổ, mỉm cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc xe ngắm cảnh chạy tới phía trước anh nhìn về phía trường đua ngựa số một, sau đó
nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc quần áo kỵ sĩ cưỡi trên lưng ngựa cưng,
nắm dây cương, lại thấy Đường Khả Hinh ở trong ngực Trang Hạo Nhiên cười thật vui vẻ, ánh mắt kích động ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng
trong suốt động lòng người, sắc mặt của anh thu lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.