Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 253: XUÂN HẠ THU ĐÔNG



Con đường rừng phong thật dài, dưới đất nổi lên tiếng mưa tí tách, lá cây rũ đầu, rơi xuống từng giọt nước mắt.

Tô Thụy Kỳ một mình đi dọc theo con đường nhỏ, từng bước từng bước không
mục đích đi về nhà, mặc cho gió mưa bay xuống ở trên người anh, anh cũng không chú ý, chỉ một mực bước đi. . . . . .

Nơi xa hồ sen, truyền đến âm thanh đặc biệt giống như cát rơi nhẹ.

Nước mưa thấm ướt khuôn mặt của anh, bờ vai của anh, tây trang của anh, hai
mắt anh nóng bỏng đỏ thắm, hơi thở cũng lộ ra ẩm ướt thật sâu, ánh mắt
anh mờ mịt đi về phía trước, trong đầu vẫn là nụ cười ngọt ngào của Khả
Hinh, còn có chút bi thương làm cho người ta đau lòng, nước mắt kèm theo nước mưa, ấm áp và lạnh lẽo luân phiên nhau.

Nơi xa có một bóng
dáng màu tím đứng ở một đầu cầu treo, cả người cũng ướt đẫm, cô đơn, mờ
mịt, khi cô nghe được tiếng bước chân, cô vội vàng xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đã trở lại, cô vui mừng nở nụ cười, kéo đuôi váy
ướt đẫm, đạp bụi cỏ xanh biếc, đón gió mưa chạy như bay đến trước mặt
của anh, xuyên qua tiếng mưa rơi róc rách, gọi to: “Ricky. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn Tiệp Dư lại xuất hiện tại trước
mặt của mình một lần nữa, nước mưa tẩy rửa mặt của cô, không còn nhớ
nổi, khuôn mặt cô đã từng bị phá hủy đáng sợ và bi thương đến cỡ nào, cô đã không còn là cô rồi, tại sao đến bây giờ anh mới hiểu rõ ràng?

“Em tới làm gì?” Lần đầu tiên anh nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, trong lòng vẫn đau.

Nước mắt Tiệp Dư lăn xuống, nói: “Anh đã quên em thật sao? Thật không cần em nữa sao? Thật muốn vứt bỏ em sao?”

Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười, hai mắt thoáng qua đau khổ khó tin, bất đắc dĩ nhìn về phía cô gái trước mặt, thở dài một hơi nói: “Những lời này,
trong mấy năm này, anh vẫn không ngừng hỏi mình, em đã quên anh thật
sao? Thật không cần anh nữa sao? Thật muốn vứt bỏ anh sao? Em có muốn
thật không?”

“Em sai rồi. . . . . . Nhưng em đã trở về, em vẫn
còn yêu anh. . . . . . Em thật sự yêu anh. . . . . . bao nhiêu năm qua,
em không để cho bất cứ người nào đụng em, bởi vì em biết, đời này kiếp
này của em, mặc kệ thân thể của em hay trái tim em đều là của anh. . . . . .” Tiệp Dư khóc nói.

“Cho nên lòng của em và thân thể em cách xa
anh . . . . .” Tô Thụy Kỳ rơi nước mắt, nghẹn ngào nhìn về phía cô gái
trước mặt, nói: “Lúc ấy ra đi rất tuyệt tình thì không nên quay lại để
cho lòng của anh còn có một chút kí ức tốt đẹp đối với em, nhưng hôm nay em trở lại, rốt cuộc lại để cho anh phát hiện, em thật sự rất ích kỷ,
tại sao em ích kỷ như vậy? Em không chú ý đến hạnh phúc của anh sao?”

“Cho nên em mới trở lại . . . . . .”

“Anh không cần em trở lại. . . . . . Anh đã không còn yêu em. . . . . .”

Tiệp Dư đứng ở trong mưa, đau lòng tuyệt vọng nhìn về phía anh, hai mắt xẹt
qua không thể tin nổi nói: “Không thể nào! Anh đã từng nhìn trời thề,
nói yêu em cả đời. . . . . .”

“Cho nên bây giờ trời đất đã không
tha cho anh rồi. . . . . .” Khuôn mặt kiên nghị của Tô Thụy Kỳ xẹt qua
đau lòng, bi thương nói: “Bây giờ trời đất đã không tha cho anh rồi, em
vui vẻ chưa? Em vui vẻ chưa? Nếu không phải bởi vì em xuất hiện, vạch
trần nỗi khổ sở của anh, ngày hôm qua anh sẽ không luống cuống như vậy,
cũng sẽ không làm cho Khả Hinh khổ sở như vậy. . . . . .”

“Anh còn đau, không phải chứng minh anh yêu em sao?” Tiệp Dư khóc nói.

Tô Thụy Kỳ chua xót nhìn về phía Tiệp Dư, đột nhiên tiến lên một bước, để
cho mình nhìn rõ cô gái trước mặt, nhìn thật rõ ràng, mặc cho nước mưa
rơi xuống trên người bọn họ, khổ sở rơi lệ nói: “Lúc anh ở trong đoạn
tình yêu kia, trong lòng không chỉ có em, mà còn có bản thân anh. . . . . . Anh vẫn đau là bởi vì lúc ấy anh bị tổn thương, lòng anh đau không
phải chỉ vì tình yêu, mà còn vì bản thân anh ! !”

Tiệp Dư bật
khóc nói: “Em không tin anh không còn yêu em nữa, em không tin! Em không tin! Em không tin tình cảm của anh sẽ thay đổi!”

“Nếu như em
không có gìn giữ kỹ! ! Thay đổi không phải là anh! Mà là tình yêu của
chúng ta! !” Tô Thụy Kỳ khổ sở nói: “Trong mấy năm này, mỗi một lần thở
là một lần nhớ em, có lúc, tình nguyện ngừng thở, cũng không cần nhớ đến em! Anh khổ sở buông bỏ dao giải phẫu, đi khỏi thế giới của em, nhưng
em đã vô hình dùng dây buộc chặt trái tim anh, nửa đêm tỉnh lại nhìn về
phía bóng đen trước mặt, nhớ đến muốn phát điên ! Nhưng em đã đi rồi!
anh vẫn không tin em sẽ đi khỏi anh, anh nhớ nhung, ở trong thân thể của anh không ngừng gào thét, gào thét rất nhiều rất nhiều năm, gào thét
đến khàn giọng, gào thét đến cuộc sống mệt mỏi, gào thét tê liệt, rốt
cuộc một ngày nào đó, trong lòng của mình đã bình tĩnh, bắt đầu trải qua cuộc sống của mình. . . . . . lúc đó em có nghĩ tới vứt bỏ anh sẽ khổ
sở như vậy sao? Thứ thống khổ nhất của tình yêu là yêu mà không thể yêu. . . . . .”

Tiệp Dư đau lòng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, khóc nói: “Xin lỗi. . . . . .”

“Một câu xin lỗi, em làm sao trả lại cho anh tình cảm nhớ nhung nhiều năm?”
Tô Thụy Kỳ nức nở nói: “Rốt cuộc bây giờ anh mới phát hiện, trong thế
giới tình yêu, chỉ có một bên không ngừng cho thì nhất định sẽ mất đi
người kia! Anh cũng sẽ mất đi tình yêu của mình!”

Anh nói xong, hai mắt lạnh lẽo, liền lách mình đi về phía trước.

Tiệp Dư lập tức nắm chặt tay của anh, lại khóc nói: “Cho em một cơ hội, cho
em thêm một cơ hội! Em cầu xin anh! Em cầu xin anh ! Chỉ cần một cơ hội. . . . . .”

Cô vừa khóc, vừa lo sợ run rẩy quỳ gối trước mặt của Tô Thụy Kỳ, ngước mặt lên, khóc nói: “Em cầu xin anh!”

Ánh mắt Tô Thụy Kỳ tức giận cúi đầu, nhìn bộ dáng cô quỳ gối trong mưa rất
thương, cắn chặt răng nói: “Em biết tình yêu là gì không? Em trông thấy
tình yêu rồi sao?”

Nước mắt Tiệp Dư lăn xuống, nhìn về phía anh.

“Tình yêu là bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng, cơn mưa phùn dịu dàng, là
Xuân, Hạ, Thu, Đông. . . . . .” Anh đứng ở trong mưa, nhìn về phía hồ
sen nơi xa, nhớ tới Khả Hinh từng đứng dưới hoàng hôn, rất đáng yêu hái
lá sen, quay đầu nhìn mình cười rất ngọt ngào, nhưng anh cảm nhận thật
sâu Khả Hinh bi thương, anh lại rơi lệ sâu kín nói: “Tình yêu là mặt hồ
sen, là buổi chiều hoàng hôn, là cơn gió ngọt ngào, là một chút ngọt
ngào, một chút mong đợi. . . . . . tất cả những thứ này em vươn tay bắt
được sao?”

Tiệp Dư quỳ ngã xuống đất, đau lòng nhìn về phía anh.

Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn về phía hồ sen, nhớ tới mình đã từng ôm thân thể
mềm mại của cô vào trong thế giới của mình, không cần ngôn ngữ vẫn có
thể cảm thấy cô dịu dàng, cô ngọt ngào, cô bi thương, anh thật sự rất
muốn cho cô gái này rất nhiều, muốn vuốt ve bi thương của cô. . . . . .
Nước mắt của anh từng viên lăn xuống, không nói gì nữa, cả người ướt đẫm đạp lên cầu treo đong đưa, đau lòng đi về phía trước, vừa đi vừa nói
cho người phía sau: “Em bắt không được, mặc dù em bắt được người của
anh, nhưng đã không còn là ánh trăng tròn năm đó rồi, trở về đi, từ nay
anh không muốn gặp lại em nữa !”

“Ricky . . . . . .” Tiệp Dư quỳ
trên mặt đất, thất thanh khóc rống: “Đừng bỏ lại em, Em sai rồi ! !
Ricky . . . . . .. . . . . . “

Tô Thụy Kỳ không quay đầu lại, từng bước từng bước đi tới thế giới của mình.

“Em thật sự sai rồi ! Anh đừng đi khỏi em, trong thế giới của em không thể
không có anh! Em sai rồi, hôm nay em mới phát hiện, nếu không có tình
yêu, em có thật nhiều, em cũng như không có gì. . . . . . Ricky . . . . . .” Tiệp Dư khổ sở bò dậy, muốn chạy tới phía trước, lại thấy hai bóng
người đứng ở trong mưa, sắc mặt lạnh lẽo, rất nghiêm nghị nhìn về phía
mình, lạnh lùng nói: “Cô đi đi ! Tiểu thư!”

Tiệp Dư nhìn về phía
bọn họ, khổ sở nhìn về phía Tô Thụy Kỳ đi lên boong thuyền, cũng không
quay đầu lại, cô đau khổ gọi: “Ricky . . . . . .. . . .

. . “

Đúng vậy, tình yêu là bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng, cơn mưa phùn dịu
dàng, là Xuân, Hạ, Thu, Đông, nếu như cô không thể chờ đợi, nếu như cô
không thể hy sinh, như vậy cuối cùng cô sẽ mất đi, cho dù cô đưa tay ra
vẫn không thể bắt lấy những năm tháng vàng son.

Ngôi lầu nhỏ cũng ướt đẫm.

Đường Khả Hinh vẫn mặc quần áo thể thao màu trắng kia, đội nón kết, chỉ lộ ra một phần trán, ngây ngốc đứng ở trước ban công, nhìn về phía ngọn đèn
đường nhỏ bên cạnh cây Mộc Lan, bởi vì trời sáng cho nên nó cũng ướt đẫm rồi, nhưng không có ánh sáng, có vẻ rất tịch mịch, cô lại nhớ tới đã
từng có một đoạn thời gian, có một chiếc xe Land Rover màu đen dừng ở
trước đèn đường, chiếu sáng lấp lánh, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn về
phía trên ban công nhà mình, nở nụ cười ôn nhu, giờ đây cô nhìn về phía
vị trí đó đã trống không. . . . . .

Nhã Tuệ chậm rãi đi ra ban
công, nhìn bóng dáng Khả Hinh cô đơn, cô cũng thở dài một hơi, đi về
phía Khả Hinh, nói: “Cô thật muốn từ chối Cậu chủ Tô sao? Chẳng lẽ không thể cho anh ấy một cơ hội sao?”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về
phía Nhã Tuệ, mỉm cười nói: “Có lúc, ở trong thế giới tình cảm, bản thân mình không thể làm chủ, bởi vì thế giới của chúng ta là do rất nhiều
người ta yêu tạo thành.”

Nhã Tuệ nghe vậy cũng hiểu được, ngẩng
đầu nhìn mưa phùn thê lương cô tịch, rõ ràng cảm thấy một chút lạnh lẽo
nói: “Trong khoảng thời gian này, ban ngày khô nóng hơn bình thường,
cũng mau lạnh hơn bình thường, nước mưa rõ ràng cũng nhiều hơn, có phải
mùa thu sắp tới rồi hay không? Tôi đột nhiên có chút hoài niệm ngày hè
này. . . . . .”

Đường Khả Hinh cố ý nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: “Có phải cô yêu rồi hay không?”

“À?” Nhã Tuệ quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói: “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói có phải cô yêu rồi hay không?” Đường Khả Hinh lại khẳng định nói:
“Nếu như một người cảm thán Xuân Hạ Thu Đông, nhất định là yêu rồi!”

“Phi!” Thật là bậy bạ.

Đường Khả Hinh phốc một tiếng, phì cười.

“Đúng rồi! Hôm nay cô xin nghỉ làm gì?” Nhã Tuệ nhìn về phía Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía Nhã Tuệ, đột nhiên nở nụ cười thần bí!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.