Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Tuyệt Sắc Khuynh Thành – Chương 46: Bẩm sinh của sói



Anh quay sang bên tai cô, ngón tay cứng
rắn xâm nhập vào cơ thể cô, gấp gáp mà bực dọc nói: “Trời ơi, em ngoan một
chút, ngoan một chút, được không? Cho anh. cho anh…”.

“Em chống đối anh như vậy, lại đi cùng
cậu ta, em cho rằng cậu ta là người thế nào? Nói cho em biết, thứ Lăng Lạc
Xuyên thích chưa bao giờ có đạo lí đặt xuống không đụng vào. Chỉ cần cậu ta đạt
được, em cho rằng cậu ta có thể cảm thấy mới mẻ bao lâu? Một tháng? Hay một
năm? Em không có địa vị xã hội, không tiền, không có hậu thuẫn, yêu đương với
một công tử đào hoa em chơi nổi không?”.

“Cả đời này của em đã định trước sẽ
không thể trốn thoát, anh mới là sự lựa chọn tốt nhất của em. Anh không cần em
yêu anh, anh cũng sẽ không yêu em. Nhưng anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn
hẳn bây giờ rất nhiều, đời người ngắn ngủi, sống vui vẻ mới là điều quan trọng
nhất. Em không bằng lòng, hôm nay anh tạm thời tha cho em, tự em suy nghĩ cho
kĩ đi nhé…”.

Chiếc bút vẽ trong tay bất giác dừng lại, Vị Hi thất
thần nhìn bảng vẽ của mình, trên đó chỉ mới vẽ vài nét thưa thớt.

Khi ấy Nguyễn Thiệu Nam vặn cánh tay cô bị thương, túm
cằm cô nói xong những lời này liền bỏ mặc cô đau đến toàn thân run rẩy, tự mặc
quần áo rồi bỏ đi. Còn mình cô nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, đối diện với
bóng tối, hoang mang lo sợ, khóc không thành tiếng.

Cô không muốn Như Phi Nhìn thấy bộ dạng này của cô,
mặc quần áo xong lại không biết mình nên đi đâu?

Một mình trên đường mưa to gió lớn, vừa tối vừa lạnh,
đi rất lâu, lạnh đến mức toàn thân run rẩy, vừa buồn ngủ vừa mệt.

Chỉ nhớ cuối cùng mình đã tới một nơi rất ấm áp, rất
sạch sẽ, không có mưa. Cô đã quá mệt, tìm một cái đệm mềm mại, nằm lên rồi ngủ
thiếp đi.

Trong lòng vẫn thầm nghĩ, đêm đen của thành phố này
thật quá dài, ngày mai nếu trời nắng thì tốt rồi…

Khi cô tỉnh dậy, trời thực sự đã nắng. Nhìn người ngủ
bên cạnh cô mới nhớ ra, hóa ra bản thân bất giác đã tới biệt thự của Lăng Lạc
Xuyên, mở cửa bằng chìa khóa anh đưa, mơ hồ trèo lên giường người ta, ngủ một
mạch tới khi trời sáng.

“Có phải mệt quá không? Có cần nghỉ ngơi chút không
em?”. Lăng Lạc Xuyên ngồi trên ghế làm người mẫu thấy cô khi thì hoang mang lo
sợ, khi thì nhìn bảng vẽ đến thất thần, tưởng hôm qua cô không được nghỉ ngơi
đủ.

Vị Hi không trả lời, cúi đầu, buông thõng tay, ngồi
trên chiếc ghế vẽ cao cao, càng thấy rõ cô co vai khom lưng, trông rất đáng
thương.

Anh bước tới, nâng cằm cô lên, “Đừng cứ cúi đầu mãi
thế, cổ dễ có nếp nhăn đấy”.

Vị Hi vô thức sờ cổ mình, anh cười nói: “Vẫn chưa
nhanh như vậy, nếu em sợ thì ngẩng đầu nhiều lên. Anh thích nhìn dáng vẻ ngẩng
cao đầu của em, lần đầu tiên nhìn thấy em, chính là dáng vẻ đó, giống như con
nai đang lắng nghe trong gió, say đắm đến mức anh không thể rời mắt khỏi
em.”.

Lăng Lạc Xuyên nghĩ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, cô
bé ngốc này, bản thân rõ ràng yếu đuối không chịu nổi một đòn, thế mà lại thích
chắn trước mặt người khác.

“Lần đầu tiên gặp nhau? Anh nói lần anh ấn em lên ghế
sofa ở “Tuyệt sắc khuynh thành” ức hiếp
em hả?”. Vị Hi rút quyển sổ nhỏ viết lên giấy.

Lăng Lạc Xuyên tức đến nghiến răng: “Nha đầu chết
tiệt, chẳng phải từng nói xin lỗi em rồi ư? Vẫn ghi thù như vậy. Bằng không như
vậy đi, ở đây có ghế sofa, em cũng ấn anh xuống, ức hiếp anh như lần đầu tiên
anh ức hiếp em, chúng ta coi như hòa, được không?”.

Anh nói xong liền kéo cô ra phía sofa, Vị Hi biết anh
muốn dỗ cho cô vui vẻ, nhưng quả thật cô không cười nổi.

Cô rút tay lại, nhành khóe miệng, coi như đã cười.

Thấy biểu hiện của cô sầu não như vậy, Lăng Lạc Xuyên
nhíu mày, khom người nhìn vào mắt cô hỏi: “Có phải anh ta ức hiếp em?”.

Trong mắt Vị Hi lóe lên một tia hoảng sợ, Lăng Lạc
Xuyên cắn răng, “Anh biết mà, tên tiểu tử chơi đấm bốc chợ đen đó sao có thể
thương hoa tiếc ngọc chứ? Em đừng sợ, anh báo thù cho em”.

Vị Hi không nén được bật cười, cầm quyền sổ ra viết:
“Anh đừng mượn cớ gây phiền phức cho người ta, giữa bọn em không phải như anh
nghĩ. Anh ấy là một người rất tốt, anh ấy không ức hiếp em, là em nợ anh ấy quá
nhiều’.

Lăng Lạc Xuyên bĩu môi, nghịch ngợm giá vẽ của Vị Hi,
nói một cách không vui vẻ: “Đúng rồi, người tốt thì để anh ta làm đi. Anh ta
nên được lưu danh muôn đời trên tấm bia trường sinh, những kẻ xấu xa bọn anh
“Vậy em để anh cắn cho đã đi”.

Anh ôm lấy eo cô, Vị Hi sợ đến mức tránh sang một bên,
kết quả hụt chân, cả người ngã nhào khỏi ghế. Lăng Lạc Xuyên trong lúc hỗn loạn
không thể kéo cô lại, bản thân cũng bị ngã theo quán tính.

Tiếp theo, giá vẽ, bảng vẽ, cốc nước, khay đụng màu
vẽ… tất cả mọi thứ có thể đồ đều lộp độp rơi xuống, bừa bãi một đống dưới
thảm.

Lăng Lạc Xuyên không quan tâm mình bị dính màu vẽ, kéo
Vị Hi từ trong đống đồ linh tinh ra, lo lắng hỏi: “Có bị thương không?”

Vị Hi lắc đầu, quay đầu lại nhìn, tiếc cho một tấm
thảm đẹp, lại quay sang nhìn người đàn ông mặt đủ màu, cô cười ngất trên nền
đất, cười tới nỗi thiếu chút nữa thì ngưng thở.

“Vẫn còn sức cười như vậy là không sao rồi”. Lăng Lạc
Xuyên bế cô đặt lên sofa, “Vừa nãy ngã một cú không nhẹ, nếu cảm thấy đau chỗ
nào, chúng ta lập tức tới bệnh viện, nhất định đừng cố chịu.”

Vị Hi dùng ngôn ngữ kí hiệu nói với anh: “Thực sự
không sao”.

Thấy chóp mũi anh dính màu đỏ, giống con nai mũi đỏ,
buồn cười quá, thế là cô nghiêng đầu cười giơ tay lau cho anh.

Lăng Lạc Xuyên túm lấy tay cô, ánh mắt rừng rực. Trên
người cô đang mặc áo len của anh, vẫn còn mùi của anh. Áo len nam giới rộng rãi
khoác lên cơ thể nhỏ nhắn của cô, có phải cô không biết dáng vẻ này của cô có
sức hấp dẫn lớn biết bao đối với anh?

“Giết hại là bản tinh trời sinh của sói,
em từng gặp sói không ăn thịt chưa?”.

Lời của Nguyễn Thiệu Nam tựa như con rắn độc bò vào
tai cô. Cả người Vị Hi cứng lại, người đàn ông ôm cô lại không thể cảm nhận
được, coi sự sợ hãi của cô thành ngầm đồng ý. Ôm cô vào phòng ngủ, một tiếng
tách, anh thuận tay khóa cửa.

Anh cởi áo len của cô, ấn cô lên chiếc giường to màu
trắng, sốt ruột cởi quần ngủ của mình, cúi người kề sát lại. Vị Hi lúc này mới
như tỉnh khỏi giấc mộng, cơ thể mạnh mẽ trần trụi của anh, hình xăm bông hoa
rực rỡ trên vai giống như ảo ảnh đáng sợ, khiến cô hồn bay phách lạc.

Cô như đứa trẻ sợ hãi, vùng vẫy. Nhưng
Lăng Lạc Xuyên như ma quỷ vậy, giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, mạnh mẽ tách đôi
chân cô ra, kéo cao đôi chân mảnh mai, trắng nõn trêu ngươi đó, vòng quanh thắt
lưng đã sẵn sàng của mình.

Chân cô kề sát bên lưng anh, run rẩy như sợ lạnh. Cánh
tay vốn bị thương bị anh ấn như vậy, đau đến nát tim nát phổi. Toàn bộ vết trầy
da trên đầu gối và khuỷu tay đều xước ra, lộ ra khoảng thịt đỏ. Động tác thô lỗ
của anh khiến cô đau không chịu nổi, muốn kêu anh dừng tay, Nhưng thanh đới rạn
nứt không thể thốt ra âm thanh.

Cô không nên cười với anh như vậy, điều này đối với
anh mà nói là lực sát thương quá lớn. Anh không quản gì hết, chỉ muốn bỏ mặc
tất cả, chiếm lấy cô, khiến cô rên rỉ rung động, khiến cô tan tành nát vụn,
muốn đến phát điên nhưng khi chuẩn bị thẳng người tiến vào lại phát hiện ra cô
co quắp và run rẩy.

Từng phần máu thịt trên người cô đều co lại với nhau
như con trai khép chặt, vỏ ngoài mỏng giòn, thịt tươi ngon, muốn chiếm hữu chỉ
cần nạy sống máu thịt cô ra. Anh không dám thô bạo tiến vào, sợ bản thân sẽ xé
nát cô, nhưng tên đã lên dây, mắt anh đỏ lên vì dục vọng cuộn trào mãnh liệt
của bản thân.

“Vị Hi, Vị Hi…”. Anh ghé sát tai cô, ngón tay
mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể run rẩy của cô, đôi môi nóng rực cắn vành tai cô,
gấp gáp vội vàng nói: “Trời ơi, em ngoan một chút, ngoan một chút được không?
Cho anh, cho anh…”.

Nước mắt cô chảy thành hàng, ướt đẫm mặt anh.

Anh biết cô khóc, nhưng anh không khống chế nổi. Anh
chăm chú nhìn đôi mắt đẫm nước của cô, không muốn nhìn tiếp. Thậm chí không
quan tâm nỗi đau của cô, nhẫn tâm lật người cô, vùi mặt cô vào tấm gối lụa quý
giá.

Lồng ngực rắn chắc của anh đè lên lưng cô, kẹp đôi tay
không ngoan ngoãn của cô ra đằng sau, đôi chân to khỏe mạnh mẽ tách hai chân
khép chặt của cô ra, người con gái phía dưới giống như con chim sẻ nhỏ bị trói
chặt, mặc người ta xâu xé, vô cùng thê thảm.

Anh chỉ muốn cứ như vậy mà tiến vào nhưng ôm cơ thể cô
đau đến run rẩy, thế nào cũng không thể xuống tay. Anh buông tay cô, cánh tay
vắt lên trước ngực cô, bàn tay nắm chặt phần đẫy đà của cô, ra sức nhào nặn,
rên rỉ, nụ hôn mãnh liệt in dấu trên vai cô, hổn hển nói: “Ông trời của tôi, em
sắp ép anh phát điên rồi. Vị Hi, nghe lời chút đi, cho anh vào được không? Anh
không muốn xé nát em ra…”.

Vị Hi túm chặt ga giường phía dưới, mặt dán sát vào
gối, nước mắt ròng ròng bất lực, nhắm mắt cam chịu số phận. Lần này cô thực sự
biết, cô đã không còn sức lực để chống cự nữa rồi, mỗi lần vùng vẫy cũng chỉ
khiến bản thân càng đau đớn, mỗi lần phản kháng cũng chỉ khiến bản thân càng
tuyệt vọng.

Nhưng trong lòng quả thực không hiểu, rõ ràng anh từng
đồng ý với cô. Anh từng nói sẽ không lừa cô nữa. Anh từng nói sẽ cố gắng hết
sức không khiến cô chịu tổn thương.

Cô nhớ tối hôm đó bên hồ sen đẹp đẽ ấy, anh đã nói như
vậy.

Rèm cửa sổ phòng ngủ khép chặt, tối đến mức tựa như
một thế giới khác, một thế giới không có xót thương, không có nhân từ, không có
cảm thông.

Nửa năm trước, cô sống chết nắm lấy không buông, bị
người ta ức hiếp lợi dụng, cô không oán. Vậy còn nửa năm sau? Cô lại giẫm lên
vết xe đồ, lại bị người đàn ông này lừa gạt một cách triệt để ư?

Đúng thế, họ mới là người ngồi yên mà có cả thiên hạ,
muốn làm gì thì làm. Vì vậy cô thực ngốc, thật đấy.

Trốn đến chỗ này thì thế nào? Nguyễn Thiệu Nam giễu
cợt rất đúng, cô lại cho rằng anh sẽ khác, kết quả từ đầu đến cuối chẳng qua
chỉ là trăm sông đổ về một bể mà thôi.

Giây phút cơn đau gần đến, cô cắn chặt môi, khóc thút
thít không thành tiếng, nói với chính mình hết lần này đến lần khác: Đây là báo
ứng của mày, báo ứng mày có mắt như mù, không hiểu rõ con người. Chịu đựng một
chút, chịu đựng một chút là qua thôi. Chịu đựng qua lần này, lòng mày có thể
chết hoàn toàn…

Người đàn ông thở dài một tiếng trong bóng tối, bật
sáng bóng đèn đầu giường, qua ánh đèn màu cam, say mê nhìn người phụ nữ bị mình
đè trên giường.

Anh thích màu trắng, đồ trên giường đều màu trắng. Lúc
này, chăn mịn như tuyết, như làn sóng. Cơ thể trắng nõn của cô ánh lên trong
đống hỗn độn màu trắng, còn trắng hơn cả tuyết mùa xuân. Tựa như hoa sen trắng
thánh thiện, mang theo vẻ đẹp gần như bi thương.

Chính vì quá đẹp khiến người ta bất giác muốn làm nhiễm
bẩn, muốn tàn phá, muốn giành giật, muốn để lại dấu ấn thuộc về chính mình trên
phần thanh khiết ấy.

Nếu không nhìn thấy nước mắt, sự đau khổ của cô, có
phải có thể tiến hành tới cùng trận cướp bóc tàn nhẫn này không?

Nụ hôn của anh in dấu trên bờ vai trơn mượt của cô,
cảm giác bản thân giống như trúng phải trùng độc, cô nằm trong lòng bàn tay
anh, mỏng manh xinh đẹp, bơ vơ không nơi nương tựa, dường như có được dễ như
trở bàn tay nhưng lại không thể đạt được theo cách như vậy.

Hít sâu vài hơi, cố gắng kiềm chế bản thân, anh xoay
cơ thể run lẩy bẩy của cô lại, hôn lên đôi mắt đỏ hoe, than thở: “Em nhất định
lại đang chửi thầm anh trong lòng, có phải không? Xin lỗi, anh đã mạo phạm em.
Do anh đầu óc mê muội, coi sự im lặng của em là ngầm đồng ý, lại quên
đi…”. Ngón tay anh lướt nhẹ qua môi cô, “Em không thể nói chuyện, cho dù
không muốn em cũng không thể nói ra. Nhưng Vị Hi, em thực sự khiến anh hồ đồ
rồi. Nếu là người con gái khác, anh sẽ cho rằng cô ấy đang chơi trò vờ tha để
bắt thật. Nhưng anh biết, em không thế. Vị Hi, có thể nói cho anh biết không,
cho dù anh có muốn thông cảm với em, yêu thương em thế nào đi nữa, nhưng em đối
xử với anh lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh như vậy, anh thực sự không dám đảm
bảo bản thân lần sau còn có thể chống đỡ được”.

Thấy cô cúi đầu, không trả lời, người đàn ông mạnh mẽ
nâng cằm cô lên, ánh mắt nôn nóng đối diện với sự sợ hãi của cô, “Em đối với
anh không phải không có cảm giác, đúng không? Vị Hi, nói cho anh biết, điều này
rốt cuộc có phải là mình anh tự huyễn hoặc? Nếu em nói đúng, vậy thì ít nhất để
anh làm lành vết thương của em, để anh thấy em tốt lên, anh mới an lòng, anh
mới có thể hoàn toàn buông em ra, tiếp tục cuộc sống phóng đãng ăn chơi đàng
điếm của anh. Nếu em nói, em có tình cảm với anh, cho dù chỉ một chút chút
thôi, anh cũng nguyện tiếp tục chờ em. Chờ em mở nút thắt trong trái tim, chờ
em yêu anh, chờ em bằng lòng để anh chạm vào em. Trước đó, cái gì anh cũng đều
sẽ không làm”.

Lăng Lạc Xuyên nói xong, thơm lên trán cô, kéo chiếc
chăn mỏng bên cạnh, đắp lên người cô, bản thân vào phòng tắm dội nước lạnh.

Vị Hi quấn chăn, ngồi trên giường anh, nghe tiếng nước
rào rào trong phòng tắm. Nửa tiếng sau, tiếng nước ngừng chảy, anh bước ra,
trên người mặc chiếc áo choàng tắm màu đen, mái tóc đen ướt sũng còn vương
nước.

Anh rót cốc trà nóng đưa cho cô, “Đây là trà oải
hương, có tác dụng an thần, sau khi uống, em có thể ngủ một giấc thật
ngon.”

Vị Hi giơ tay ra nhận, Lăng Lạc Xuyên Nhìn thấy dấu
ngón tay đỏ ửng trên khuỷu tay cô, vài nơi đã thâm tím, chỉ sợ ngày mai càng
nặng hơn. Lại thấy chỗ trầy da trên khuỷu tay cô hơi rướm máu, trên cổ, trên bờ
vai… hễ là những chỗ lộ da thịt ra ngoài, khắp nơi có thể thấy dấu vết đỏ đỏ
tím tím, dưới chăn không cần nói, đương nhiên cũng chẳng có chỗ nào tốt hơn.
Lòng anh như lọ ngũ vị đổ nhào, vừa đau vừa hối hận, vừa hận vừa tức giận.

Thương cô có miệng mà không thể nói, yếu ớt, bất lực;
hối hận bản thân không nên mặc ý dữ dằn, khác nào cầm thú; hận rằng uổng phí đã
thật lòng giao phó nhưng người đó lại từ chối; tức giận vì trong lòng rõ ràng
yêu thương vô hạn nhưng lại nghĩ một đẳng làm một nẻo.

Nhất thời hàng trăm cảm xúc giao hòa, lại không dám
một mình đối diện với cô quá lâu, thế là kéo tay cô, khẽ hôn lên cổ tay nhiều
vết ửng đỏ, nói: “Hôm nay em hãy ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì ngày mai
chúng ta nói sau. Anh sang ngủ phòng khác, chờ anh đi rồi, em có thể đóng cửa
lại, không cần lo bị anh quấy rầy .

Lăng Lạc Xuyên đặt cốc sang một bên cho cô, cẩn thận
dè dặt đỡ cô nằm xuống, biết cô sợ bóng tối liền để lại một ngọn đèn cho cô.
Sau đó đứng lên, định qua đêm ở thư phòng.

Nhưng khi anh quay đi, Vị Hi lại kéo tay anh.

Người đàn ông cúi đầu nhìn: “Đây là ý gì?”.

Vị Hi kéo chăn ngồi dậy, nhìn
đầu giường có bút và giấy nhớ, liền tiện tay cầm lên, viết: “Em rất sợ, anh có
thể đừng đi không?”

“Hả?”. Lăng Lạc Xuyên gần như cứng đơ, vuốt ve mặt cô,
“Em biết mình đang nói gì không?”.

Vị Hi lắc đầu, lại viết: “Chỉ ngủ bên cạnh em, không
làm gì cả, được không? Em rất sợ, rất sợ, anh đi rồi, mình em không dám nhắm
mắt”.

Lăng Lạc Xuyên tò mò Nhìn cô, “Vị Hi, em không cảm
thấy điều này rất quá đáng, được voi đòi tiên ư?”

Vị Hi bất lực cúi đầu, viết: “Xin lỗi, em…”. Rồi
không viết tiếp nữa.

Người đàn ông bất đắc dĩ nhìn cô, xoa xoa mặt cô, than
thở: “Thực sự thua em rồi. Có điều, đừng nói anh không nhắc nhở em, anh không
phải Liễu Hạ Huệ, nửa đêm nếu anh nổi thú tính, em đừng oán anh[1]”.

[1]
Liễu Hạ Huệ: Một nhân vật nổi tiếng quân tử chính trực của Trung Quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.