Tuyệt Sắc Khuynh Thành

Tuyệt Sắc Khuynh Thành – Chương 42: Nhục dục



Dưới ánh đèn tối tăm, anh giơ tay ra
vuốt ve má cô, hơi thở nặng nề, ngữ khí dịu dàng chứa đựng sự cuồng nhiệt và
nhục dục khó ước lượng nổi.

Có lẽ do món Thái lấy vị cay làm chính quả thật không
hợp khẩu vị, hoặc nơi đây dùng nhạc Thái, váy ống, múa tay làm nổi bật lên
không khí nước ngoài quá khác biệt, hoặc có lẽ tâm trạng hôm nay quả thật không
tốt, tóm lại, Lăng Lạc Xuyên trước nay khẩu vị cực tốt lúc này lại chỉ ăn vài
miếng liền buông đũa xuống. Một mình chăm chú xem múa hát, bộ dạng lo lắng
trong lòng, không biết anh đang nghĩ gì.

Vị Hi vốn không thích món ăn Thái, thấy Lăng Lạc Xuyên
không hứng thú, tâm trạng cô cũng kém đi. Lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện
một lát, cuối cùng không nhịn được thò tay ra huơ huơ trước mắt anh, hỏi bằng
ngôn ngữ kí hiệu: “Anh sao vậy?”.

Lăng Lạc Xuyên quay mặt lại, đôi mắt đẹp trong veo
nhìn cô một cách chân thành và lo lắng. Vị Hi lúc này mới phát hiện ra người
đàn ông này hóa ra có một đôi mắt biết nói. Tựa như lúc này, anh rõ ràng không
nói gì nhưng đôi mắt ấy lại dường như nói rất, rất nhiều điều với cô. Đôi mắt
ấy thuần khiết, tinh khôi khiến con chim sợ cành cong như cô cũng không cảm
thấy chút ác ý.

Trải qua bao nhiêu tổn thương và đau khổ, bao lần sống
chết như thế, cuộc đời gập ghềnh chìm nổi như cuộc bể dâu, cô không biết vì sao
mình vẫn có thể có cảm giác như vậy? Ngồi trước mặt cô rõ ràng là một người đàn
ông thích làm theo ý mình coi tất cả mọi quy tắc của thế gian chỉ là rác rưởi.
Nhưng cô lại cảm thấy anh là một người anh hùng bóng đêm có thể đưa cô ra khỏi
bi kịch, có thể khiến cô tin cậy giao phó tất cả. Không cần lo lắng, không cần
sợ hãi, chỉ cần giao tất cả cho anh…

Vị Hi di chuyển ánh mắt, trái tim tựa như con nai nhỏ,
chạy lung tung, ầm ĩ trong lồng ngực. Lăng Lạc Xuyên lắc đầu, pha trò: “Sau này
em đừng nhìn anh như con thỏ con ngượng ngùng như vậy. Nếu anh hiểu lầm em động
lòng với anh, đến khi đó anh không kiềm chế được mà một miếng nuốt sạch em
luôn, em đừng trách anh”.

Vị Hi phì cười,
thầm nghĩ: Đây mới là Lăng Lạc Xuyên, cho dù làm ra chuyện tàn nhẫn thế nào,
anh cũng có bản lĩnhchối sạch bay sạch
biến.

Người đàn ông ngồi đối diện lại thở dài, nói: “Thế này
mà có thể bật cười nổi, anh phát hiện em thực sự càng ngày càng không sợ anh
rồi’’.

Nghe xong, Vị Hi bất giác sững sờ. Anh nói như vậy, cô
mới phát hiện ra bản thân mình thực sự không sợ anh chút nào. Vì sao có thể như
vậy?

Cô chưa từng có được cảm giác an tâm thế này từ Nguyễn
Thiệu Nam.

Khi hai người ở bên nhau sớm chiều, khi anh thề non
hẹn biển, gắn bỏ keo sơn, cho dù giây phút gắn bó thể xác, hòa tan vào nhau, cô
biết ở nơi nào đó trong trái tim, cô vẫn sợ anh.

Đó là nỗi sợ thâm căn cố đế xuất phát từ nội tâm? Hay
là báo hiệu tai họa của giác quan thứ sáu?

Đáng tiếc, khi ấy cô đã bị kí ức thời niên thiếu làm
mờ tâm trí, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.

Cô cười cười, viết lên giấy: “Vì sao nhất định bắt em
phải sợ anh? Là anh nói mà, mọi người làm bạn. Bạn bè đương nhiên phải ngang
vai ngang vế, lẽ nào còn muốn phân cao thấp sang hèn hay sao?”.

Lăng Lạc Xuyên ngước mắt liếc cô, “Nhưng anh lại
càng ngày càng sợ em rồi, còn sợ muốn chết ấy.”

“Anh sợ em cái gì chứ?”.

Người đàn ông nhìn cô, nói một cách rất nghiêm túc:
“Anh sợ em đau lòng, sợ em buồn, sợ em bị người khác ức hiếp, sợ em bị anh ức
hiếp. Sợ em bị tổn thương bởi chuyện quá khứ, sợ em bị tổn thương bởi chuyện
tương lai, sợ bản thân mình chân thành trao cho em cả trái tim cuối cùng chỉ
còn lại con tim tan nát. Tiếp xúc với em càng nhiều, nỗi sợ càng lớn. Sự say mê
với em càng sâu sắc, nỗi sợ càng mãnh liệt. Nhưng anh sợ nhất chính là bản thân
anh.”

Đối diện với ánh mắt chăm chú của người đàn ông, Vị Hi
bất giác lại run rẩy, Lăng Lạc
Xuyên cười cười, tiếp tục nói: “Em không phải đàn ông, em không phải là anh. Vi
thế em sẽ không biết, người đàn ông ngồi đối diện em lúc này ôm dục vọng tham
lam mà đáng sợ thế nào, suy nghĩ đê tiện và vô sỉ thế nào với em. Em có cảm
thấy Nguyễn Thiệu Nam đáng sợ không? Thực ra anh có thể tuyệt tình, đáng sợ hơn
anh ta. Nhưng Vị Hi à, anh không thể làm như vậy. Vì anh không phải anh ta,
đứng trước quy tắc trò chơi và tình người, anh
không cách nào giống như anh ta lựa chọn quy tắc mà không phải tình người. Anh
ta từ bỏ tất cả giới hạn đạo đức và lương tâm, lựa chọn con đường đi đơn giản,
không áy náy, không cảm thông. Nhưng anh không đi nổi. Anh không thể ép em đến
đường cùng, bản thân lại giống như kẻ xa lạ thờ ơ, lạnh nhạt nhìn em thịt nát
xương tan. Bởi đó không phải là người khác mà là em, là người anh nhớ da diết,
cháy bỏng hàng ngày. Anh vô cùng đau khổ vì việc này, khi anh ôm một người phụ
nữ giống em, anh lại ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng, nhìn mơ đỡ khát. Nhưng anh đã
quá sợ những ngày tháng không đi đến đâu ấy, những người phụ nữ đó bắt đầu
khiến anh cảm thấy chán ghét. Có lúc anh lại hận không thể để em chết đi, là em
khiến anh trở nên yếu đuối. Chỉ khi em chết rồi, anh mới có thể yên ổn. Chỉ khi
em hóa thành tro bụi, anh mới có thể hết hi vọng. Cảm giác vừa yêu vừa hận, vừa
sợ vừa kinh này, em có biết không?”

Người đàn ông với phong thái tao nhã, giọng nói bình
tĩnh, tựa như một quý ông chân chính thủ thỉ bên tai, duy chỉ có sự điên cuồng
khó có thể dùng lời diễn đạt nơi đáy mắt đã tiết lộ tâm trạng của anh.

Trái tim Vị Hi đập thình thịch, cô cúi đầu, tay run
rẩy viết lên giấy: “Em tin anh, anh sẽ không làm em tổn thương, có phải không?”

Lăng Lạc Xuyên nhếch môi cười, “Em tin anh? Em còn
chưa biết anh rốt cuộc muốn làm gì với em, em đã nói em tin anh ư?”.

Dưới ánh đèn tối tăm, anh giơ tay ra vuốt ve má cô,
khẽ nhắm mắt, hơi thở nặng nề, ngữ khí dịu dàng chứa đựng sự cuồng nhiệt và
nhục dục khó ước lượng nổi.

“Anh muốn giam em lại, nhốt ở một nơi không thấy ánh
mặt trời, khiến tất cả đàn ông đều không nhìn thấy em. Anh muốn ôm em không
phân biệt ngày đêm, giống như ôm lấy bầu không khí trong lành buổi sáng. Anh
muốn hưởng thụ em, giống như hưởng thụ một bữa tiệc xa xỉ. Anh muốn hung hăng
chiếm hữu em, giống như chiếm hữu vật tế lễ thuộc về riêng anh. Anh muốn xẻ
sống em, giống như xẻ một mĩ nhân ngư vừa đáng yêu lại nghịch ngợm. Mái tóc em,
làn môi em, chân tay đẹp đẽ của em, cơ thể mềm mại của em, mỗi một tấc da của
em, tất cả mọi thứ của em..Ngón tay thon dài của anh đột nhiên nắm chặt cằm cô,
hơi thở gấp gáp: “Của anh, đều là của anh. Em không cần suy nghĩ, không cần
tình cảm, không cần lí trí, thậm chí không cần sự tỉnh táo. Bởi chỉ cần em mở
mắt, em liền hận anh đến nỗi muốn ăn thịt uống máu anh. Đừng tham vọng có người
tới cứu em, người nào chắn trước mặt anh, anh sẽ khiến anh ta chết không có chỗ
chôn thân…”.

Hơi thở của anh nóng bừng, ngón tay lại lạnh như băng,
Vị Hi run rẩy dưới ngón tay anh, bầu không khí đáng sợ này khiến cô run cầm
cập.

Cảm nhận được sự sợ hãi từ tận xương tủy của cô, người
đàn ông mở to đôi mắt, nghiêng đầu, si mê nhìn cô tựa như ngắm nhìn một tác
phẩm nghệ thuật cất giữ riêng, ngón tay thon dài trượt từ má xuống cổ cô, ngón
cái vuốt ve vết thương đã từng bê bết máu thịt, khẽ nói: “Tốt
nhất em hãy tin, anh không những có khả năng như vậy, cũng có dã tâm như vậy.
Nhưng em không cần sợ, anh sẽ không làm em đau đến mức không thể chịu đựng nổi.
Vì em đau nữa, cũng không thể đau hơn anh. Mỗi lần nhìn em như thế này, anh
giống như người cực kì đói khát ngồi trong phòng ăn, đối diện với đồ ngon nhưng
không thể xuống tay, cảm giác này gần như khiến anh phát điên. Cho nên, mỗi một
ngày có em, anh muốn em hưởng thụ được sự điên cuồng giống anh. Anh sẽ yêu
thương em, chiếm đoạt em, giày vò em, xé rách em. Anh sẽ khiến em khóc, khiến
em đau, khiến em kêu gào… À, đúng rồi, em kêu không nổi. Nhưng anh sẽ khiến
em muốn sống không được, muốn chết không xong, khiến em quên hết tất cả mọi thứ
trên thế gian, khiến em cầu xin anh buông tha cho em…”.

Người đàn ông nói đến đây, nhìn kĩ người phụ nữ anh
nắm trong tay, dịu dàng hỏi: “Cục cưng, sao sợ đến mức mặt trắng bệch vậy?”.

Thấy Vị Hi nhìn
anh một cách mãnh liệt, trợn to mắt, không dám thở, lúc này mới vừa bật cười
ngặt nghẽo vừa đập bàn, “Anh đùa đấy, không phải em coi là thật đấy chứ?”.

Cười một lát, thấy Vị Hi không hề có phản ứng, vẫn
sững sờ nhìn anh như vậy, Lăng Lạc Xuyên giơ tay huơ huơ trước mắt cô, “Này, Vị
Hi, chúng ta không đùa nữa, em đừng dọa anh.”

Thấy cô vẫn không có phản ứng, anh hai lo lắng, đứng
lên túm vai cô, lắc lắc “Bà trẻ à, em trả lời anh
đi có được không?”.

Vị Hi định thần, nhìn
anh chăm chú, rút. tay lại viết lên giấy: “Nếu thực sự có lúc như vậy, em chỉ
hi vọng, người đó không phải là anh.”

Lăng Lạc Xuyên vô cùng kinh ngạc, “Vì sao?”.

Vị Hi nhìn anh, tiếp tục viết:
“Buổi tối hôm chúng ta ở hồ sen, em từng nói với anh, em thà chết cũng sẽ không
để người em không yêu hôn em. Em thà chết cũng sẽ không làm tình với người em
không yêu. Nếu ông trời lại muốn em rơi vào tình cảnh ấy, vậy em chỉ có một con
đường chết. Anh vừa nói, anh sẽ không ép em tới đường cùng, vì anh không nhẫn
tâm. Nửa năm trước sau khi trải qua những chuyện như thế, em đã nói với bản
thân mình, Thượng đế không có nước mắt, chư thần sớm muộn gì cũng chết, em
không còn bất kì tín ngưỡng nào, chỉ dựa vào bản thân mà chống lại vận mệnh.
Nhưng giờ này phút này, em lại bằng lòng tin tưởng anh. Vì thế, nếu thực sự có
một ngày như vậy, em phải sa vào địa ngục, không nghĩ gì khác, chỉ hi vọng
người đẩy em vào chỗ chết không phải là anh.”

Lăng Lạc Xuyên đọc xong cười khẽ một tiếng, nâng tay
cô lên khẽ hôn, cười nói: “Cô gái giảo hoạt, vốn muốn mượn cơ hội nổi thú tính,
bị cái mũ cao như vậy chụp xuống, cũng đành nhịn”.

Vị Hi lắc đầu, viết: “Em không thể khoe khoang
chút thông minh trước mặt anh, vì căn bản vốn không cùng đẳng cấp với anh. Em
thế chấp tính niệm bản thân mình, cược lấy lương tâm anh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.