Thân Mật Nguy Hiểm

Thân Mật Nguy Hiểm – Chương 68: Ngoại truyện 14



Chân Diểu một mình bước ra khỏi thang máy, cô vốn chuẩn bị bước vào phòng mình nhưng lại đột nhiên tăng tốc chạy đến trước cửa thư phòng của Tống Lộc Bách, trước khi bước vào cô còn quay đầu lại nhìn kỹ hành lang trống trãi phía sau.

Người giúp việc lúc này vẫn còn đang quét dọn ở tầng 2, chắc không lên tầng 4 nhanh như thế đâu.

Cô rón rén đẩy cửa bước vào, đi thẳng về phía thùng rác. Bên trong thùng rác rất sạch sẽ cái gì cũng không có, xem ra là ở bên trong này đã được dọn sạch sẽ trước khi người giúp việc nhìn thấy.

Chân Diểu bỗng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, nếu như bị người giúp việc nhìn thấy thì không biết sẽ như thế nào.

Sau khi đã xác nhận xong, lúc này cô mới yên tâm mà chạy về phòng của mình.

Bầu không khí trong phòng làm việc yên lặng đến đáng sợ, Tống Lộc Bách lúc này đang nhìn tài liệu trên bàn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nội dung mail trên màn hình, Chu Dự cứ nhìn anh rồi cau mày nhiều lần, ném mạnh bản báo cáo trong tay rồi đứng lên.

“Cục diện lại rối rắm như vậy, cậu làm sao vừa nhìn thì tâm trạng lại rất tốt?”

Tống Lộc Bách không nhìn lên mà cứ thế trả lời: “Tình trường và thương trường thì luôn luôn có thể hài lòng một cái.”

Chu Dự: “?”

Câu trả lời gì thế này, thật không thể giải thích được.

“Cậu nói vậy có nghĩa là gì?”

“Không thể nào có được cả hai thứ, có được tất có mất.”

“… Tống Lộc Bách, con mẹ nó ngày nào mà cậu không khoe khoang thì cậu sẽ chết có đúng hay không? Đã 30 tuổi rồi mà vẫn còn là lão xử nam thì có cái gì mà khoe hả?”

Nhưng mà ngoài dự đoán của Chu Dự thì lần này khi Tống Lộc Bách nghe những lời này lại không tỏ ra bực bội chút nào, nếu mà là trước đây khinghe những lời như vậy thì phản ứng của anh sẽ khác hoàn toàn.

Anh thậm chí còn từ từ ngã người về sau, hơi nheo mắt dường như xen lẫn sự thương hại.

“Nếu như loại giả thiết này có thể làm cho cậu cảm thấy tốt hơn thì cứ thoải mái.”

“…” Chu Dự trợn tròn mắt.

Hèn chi anh ta nói mấy ngày nay tâm tình của cái người này lại tốt vô cùng, đối với cấp dưới phạm sai lầm cũng vô cùng “nhân từ”, kết quả hóa ra là do “tình trường đắc ý”.

“Cầm thú.” Anh ta cười lạnh một tiếng, còn cố ý tạo tiếng động to khi ngồi xuống.

“Quá khen.” Tống Lộc Bách thản nhiên nói: “Tôi nhớ hình như khu nghỉ dưỡng của Chu Thị ở Hà Thành đã hoàn thành xong rồi?”

“Cậu định làm gì?”

“Sau khi cô ấy tốt nghiệp, tôi sẽ cầu hôn và tổ chức tiệc ở đó, và trước khi khai trương hãy cho tôi mượn nơi đó.”

Suýt chút nữa thì Chu Dự tức giận đến nỗi phun ra ngụm máu: “Không cho! Với danh tiếng của cậu ngay cả một khu nghỉ dưỡng mà cũng không có hay sao?”

“Có thể là thiếu một cái.”

“Cậu cho là cậu có thể chọc tức tôi? Tôi cũng là người sắp kết hôn mà, còn sớm hơn cậu mấy năm, bây giờ cậu ở trước mặt tôi khoe ân ái là có ý gì?”

Ngoài miệng anh ta tỏ ra phấn khích nhưng kỳ thực trong lòng ít nhiều chua xót chỉ có tự bản thân anh ta biết. Chuyện hôn nhân này đối với anh ta và vị kia chỉ là việc làm ăn, chỉ là cuộc hôn nhân liên minh mà thôi nhưng mà anh ta lại quá coi trọng và sa ngã vào nó.

“Tâm đầu ý hợp.” Xác suất của bốn chữ này chắc rất xa đối với anh ta.

“Tình trường và thương trường thì luôn luôn hài lòng một cái.” Tống Lộc Bách lại nhắc tới câu này, không nóng không lạnh mà hất cằm lên, ý bảo anh ta tiếp tục công việc: “Tôi đề nghị cậu chọn cái sau.”

Bỗng dưng Chu Dự liếc mắt một cái từ trong sự hứng thú mà nhổ ra mấy câu: “Cậu bớt đem chủ đề này ra áp dụng lên người tôi đi. Cậu cho rằng quyết định việc đính hôn là sáng suốt sao, dù sao cô ấy vẫn còn muốn học lên thạc sĩ, đính hôn trước cũng coi như là miễn cưỡng đem người ta buộc chặt lai, tiện thể nhấn mạnh sự tồn tại đối với người ngoài, để tránh cho vợ chưa cưới quý giá bị những người trẻ hơn ôm chạy mất.”
Vừa dứt lời, một ánh mắt lạnh lẽo lập tức vụt tới.

Anh ta tỏ ra phấn khích: “Cậu muốn đính hôn thì phải cầu hôn trước chứ? Cậu là cái loại cổ hủ làm sao mà có thể nghĩ ra được chiêu gì hay chứ, có cần tôi nghĩ kế giúp cậu hay không?”

Tống Lộc Bách lạnh nhạt nói: “Không cần.”

“Đều là anh em với nhau, tôi đây muốn nghĩ cách giúp cậu, còn với người khác thì một chữ tôi cũng không nói cho nghe đâu.”

Chu Dự thấy người đang ngồi trên bàn không lên tiếng, ngay lập tức hắng giọng rồi chậm rãi nói: “Con gái bây giờ đều thích lãng mạn, cậu chỉ cần mở màn hình led ngay cao ốc, hai hàng cây bên đường treo đèn neon và băng rôn tỏ tình, còn sử dụng máy bay không người lái để kéo băng rôn. Ây da đúng rồi, tốt nhất ra cửa hàng đặt một biển hoa, sau đó cậu quỳ xuống, rút ra một cây bông hồng, trong hoa lấy ra chiếc nhẫn nữa, cậu cũng có thể nói thêm câu “Công chúa điện hạ của anh” ——“
“Được rồi, dừng.” Tống Lộc Bách không thể nhịn được nữa mà giơ tay lên, cau mày khiển trách: “Đều là thứ gì vậy.”

“Tôi nói cậu đúng thật là có sự khác biệt giữa hai thế hệ mà.” Chu Dự cố ý chọc giận mà ném ra một câu. Anh ta nhớ rõ trong chương trình truyền hình đều thích những thứ đồ chơi này mà.

“Cậu nghiêm túc?”

“Đương nhiên rồi.”

Tống Lộc Bách ấn mi tâm, nhìn chằm chằm tài liệu đang mở ra trước mặt không nói lời nào, nửa ngày sau mới giơ tay đè lên thái dương.

Trong nháy mắt, kỳ nghỉ của Chân Diểu rất nhanh đã kết thúc, chuyện trở về Anh Quốc được đăng lên nhật báo.

Vào thời điểm này cô sống ở căn hộ nên càng có nhiều thời gian ở riêng với Tống Lộc Bách hơn, tất nhiên sau này anh rất vui khi nhìn thấy thành tích của cô, và hầu như thời gian dành hết cho cô khi ở bên ngoài công ty.
Nhân viên của Tống Thị phát hiện hai tháng nay ông chủ của mình đã giảm bớt thời gian ở công ty, căn cứ vào tin tức phát ra gần đây giờ mới hiểu được là “Phu nhân tương lai” đã về nước, đồng thời họ cũng tìm ra nguyên nhân khiến Tống Lộc Bách thường xuyên như vậy.

Bình thường bọn họ chỉ dám lén lút mà thảo luận, không dám để lọt vào tai của Từ Thừa và người khác, nhưng vì hôm nay do có người phụ nữ nào đó bước vào công ty nên lần nữa làm cho mọi người dậy sóng.

“Tôi vừa mới tận mắt chứng kiến thấy trợ lý Từ dẫn một người phụ nữ vào!”

“Phụ nữ? Cô chắc không?”

“Tôi còn chưa đến mức ngay cả bóng lưng nam hay nữ mà không nhìn ra?”

“Có phải là vị kia trong tin tức không vậy?”

“Đi nói cho tổng giám đốc Tống tùy cơ ứng biến sao, làm sao có thể là Chân tiểu thư được.”
“Với cái tính cách của tổng giám đốc Tống chắc là sẽ không cho người phụ nữ nào khác vào đâu?”

“Ai biết được. Tôi không chắc liệu người phụ nữ đó có tâm tư gì khác hay không.”

Bên này thì nhân viên nhiệt tình nói chuyện, bên kia thì Từ Thừa đối với chuyện lần này không thể nào biết được.

“Tổng giám đốc Tống.” Trên tầng cao nhất trước cửa phòng làm việc, theo quy luật Từ Thừa gõ cửa ba cái.

“Vào đi.”

Anh ta đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc Tống, quần áo đặt trước của ngài đến rồi, nghe nói ngài cho bọn họ 20 phút, bây giờ ngài xem cho họ đi vào được chưa ạ?”

Tống Lộc Bách không ngẩng đầu lên: “Ừ.”

“Dạ vâng.” Tiếng bước chân của Từ Thừa biến mất sau khi bước ra, chỉ lát sau cánh cửa lại được mở ra lần nữa, vang lên là tiếng giày cao gót của phụ nữ.
Phụ nữ? Tống Lộc Bách cau mày, không vui buông bút xuống ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Người đang bước đến đúng thật là phụ nữ, mặc chiếc áo khoác ngoài dài tới bắp chân, đai lưng được buộc vòng quanh quanh thắt lưng tinh tế, tóc dài chỉnh tề xõa ra trông rất mềm mại, tóc mai được vén sau tai, để lộ hai viên trân châu trên dái tai.

Khuôn mặt của cô được trang điểm rất kỹ càng, khóe môi hơi cong, nở nụ cười lịch sự và đoan trang.

“Xin chào Tống tiên sinh, tôi đến đo kích thước cho anh để mà thiết kế một bộ quần áo mới.”

Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm người đang đứng vài giây, thản nhiên gật đầu đứng lên, đi tới chỗ trống đằng kia của phòng làm việc.

Người phụ nữ để túi xuống, đem dụng cụ đo lấy ra, từ từ bước đến.

Hai người đều không nói gì thêm. Một người đứng mặc cho đối phương cầm thước dây trên người mình mà làm việc, một người khác thì lại chăm chú vào thao tác mình đang làm, im lặng đối lập nhau mà đứng.
“Tống tiên sinh, phiền anh nâng đầu lên một chút.”

Nghe vậy Tống Lộc Bách khẽ nâng cằm lên, thước dây cứ thế vòng qua một vòng ngay chỗ yết hầu, nhẹ nhàng vừa vặn.

Người phụ nữ trước mặt chăm chú nhìn con số, lông mi buông xuống.

Anh nhìn chằm chằm cô, mãi cho đến khi cô nhấc mắt thì ngay lập tức cùng anh bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt cô run lên, thu hồi thước dây rồi yên lặng di chuyển tầm mắt, xoay người vòng qua phía sau tấm lưng rộng của anh.

Vai rộng, lưng dài, sau đó đo ngực và eo theo thứ tự, theo lý mà nói lúc đo thì chỉ một ngón tay đặt ở ngay thước dây sau khi vòng qua thì ấn lại chung với cái ban đầu, vậy mà anh chỉ mặt một lớp quần áo, và ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ chỉ cách lớp áo của anh ôm sát vào người.

Anh đương nhiên nhận biết sự khác biệt rõ ràng.
Thước dây từ sau thắt lưng vòng lên phía trước, tuy cô mang giày cao gót nhưng lại thấp hơn anh cả một cái đầu và tư thế này giống như đang ôm hông anh vậy.

Tay của anh giật giật, tự nhiên buông xuôi ở bên người.

Sau khi đo xong hai vị trí này, cô xoay người cầm bút lên ghi những con số vào trong một cuốn sổ, sau đó đến trước mặt anh ngồi chồm hổm xuống, cười gượng gạo nói: “Anh tách hai chân ra một chút, tôi cần phải đo. . . vòng mông, đáy quần trên và kích thước của đáy quần.”

“Không cần khẩn trương.” Mặt anh không gợn sóng: “Cho dù là đo kích thước vị trí nào, tôi đều sẽ phối hợp.”

“. . .”

Người phụ nữ trẻ tuổi mấp máy môi, trên tay tiếp tục công việc đo.

Thước dây vòng qua một vòng trên thắt lưng của người đàn ông, cô chuẩn bị siết chặt một chút thì tay cô bị tuột ra, đồng thời vì siết quá chặt nên khiến cho chiếc quần tây tạo ra những vết lõm và vết phồng.
Yết hầu Tống Lộc Bách bỗng dưng chuyển động, nhắm mắt lại.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Người phụ nữ vội nói, hai má ửng đỏ nên cô đưa mắt dời đi, từ lúc bước vào cửa đến giờ dáng vẻ chuyên nghiệp là do cô luyện tập hằng ngày nay cuối cùng cũng có lỗ hỏng, nhưng rất nhanh cô lấy lại được dáng vẻ như ban đầu.

Thế mà dáng vẻ giữ bình tĩnh này lại không duy trì được bao lâu.

Khi đo đáy quần, người phụ nữ không thể không dựa sát vào gần hơn, tay cô vòng qua một chân của anh ở đằng trước và sau, cuối cùng đem thước dây quấn lại ở ngay chỗ bắp đùi to nhất của anh.

Tống Lộc Bách bị hình ảnh trước mắt đánh vào nên có chút không ổn định, đột nhiên thước dây không kiểm soát vị trí của nó mà vô tình chạm nhẹ lên phía trên.

Hô hấp anh chợt bị kìm hãm lại, nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, cô cứng đờ người ngơ ngác đỏ mặt nhìn anh.
Một người cúi đầu một người ngửa đầu, liền nhìn nhau như thế.

Tống Lộc Bách cắn chặt răng, quả thực là bị chọc tức đến bật cười.

“Xin lỗi, Tống tiên sinh. . .” Người phụ nữ lại đáng thương xin lỗi, vội vàng đem cổ tay rút về.

Tống Lộc Bách cắn chặt răng, quả thực là bị chọc tức đến bật cười.

“Đây chính là sự chuyên nghiệp và thái độ của cô khi đo quần áo cho khách hàng sao?” Con ngươi đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô: “Là tới lấy số đo hay là dụ dỗ?”

Người đang ngồi xổm trước mặt anh lộ vẻ ngây ngẩn cả người.

“Anh…Tống tiên sinh, anh đã hiểu lầm tôi rồi.” Cô quẫn bách, nhưng cố gắng bình tĩnh lại như trước.

Tống Lộc Bách hơi nheo mày, hạ xuống vẻ mặt thay cho nụ cười nói: “Tôi đã có bạn gái, nhưng nếu cô không phiền, tôi rất sẵn lòng cùng cô thử một lần ở chỗ này.”
“. . .Vậy xem ra anh cũng không yêu bạn gái anh cho lắm.”

Thái dương anh nhảy dựng lên, lần này thực sự anh chịu không nổi mà kéo cổ tay cô, để cho cô đứng lên, sau đó vỗ nhẹ vòng eo của cô một cái.

“Em càn quấy cái gì.”

Cái động tác này hình như giống như là mở công tắc, vẻ mặt của Chân Diểu bỗng chốc ửng đỏ: “Anh. . .Anh xem như là em đang làm việc đi.”

Cô vừa mới nín nhịn nửa ngày trời, bây giờ liền đổ bể hết.

Ngày hôm qua cô đã lấy được lịch trình của Tống Lộc Bách từ chỗ của Từ Thừa, ngày hôm nay cô nói chuyện điện thoại với anh vào giờ trưa như thường lệ, giả vờ như mình đang chuẩn bị ăn cơm sau đó là sẽ đi ngủ trưa một giấc.

Thế nhưng sự thật là cô vội vội vàng vàng ăn xong bữa trưa rồi chui vào phòng thay đồ, cẩn thận chọn một bộ đồ lịch sự và đơn giản, xong lại tỉ mỉ chọn đồ trang sức, trang điểm, sau khi chuẩn bị xong liền lên chiếc xe do Từ Thừa sắp xếp và đi đến Tống Thị.
——Cô là “thế thân” của nhà thiết kế trang phục – người mà ban đầu sẽ giúp Tống Lộc Bách đo kích cỡ để may quần áo mới, từ khi bước vào cửa là cô phải cố gắng “Công tư phân minh”, kỳ thật cũng là cô cố tình muốn xem phản ứng của anh sẽ như thế nào.

“Em làm việc hay là em tới để giày vò anh?”

“Ai mà muốn giày vò anh đâu.” Tròng mắt Chân Diểu ngước lên nhìn, kỹ năng bình tĩnh lúc đầu của cô giờ đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự ngại ngùng và xấu hổ bối rối.

“Chân Diểu.” Tống Lộc Bách ôm chặt lấy cô, nhìn cô chằm chằm, giọng nói anh mang theo một chút nghiêm túc, càng nhiều hơn là ngón tay anh cũng không yên phận: “Đã nhiều lần anh rất muốn làm quân tử nhưng mà em ép anh nên anh không làm được.”

Thấy má cô ửng hồng sau khi cô đã nhận ra được điều gì đó, anh mới không nhanh không chậm mà nói: “Đã như thế này thì em có chắc là còn đo được nữa không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.