Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân – Chương 26: Con đường cầu hôn từ từ



Tôi và Khang Duật ở lại Phủ Thuận 10 ngày, chỗ nào hay
ho ở Phủ Thuận cũng đi sạch sẽ, lúc đi về, mẹ chồng tương lai của tôi nước mắt
nước mũi tùm lum, tôi hiểu cảm giác con mình thường xuyên không ở bên cạnh, lên
máy bay, tôi nhịn không được hỏi Khang Duật, sao không đem mẹ hắn lên Thượng
Hải ở luôn.

Hôm nay đã khác ngày xưa, hắn không còn là cậu học trò
nghèo phải đi ăn nhờ ở đậu nữa.

Khang Duật nói, nửa đời bà đều sống ở Phủ Thuận, đã
quen với cuộc sống ở Phủ Thuận, bạn bè cũng ở Phủ Thuận, nếu đón bà đi Thượng
Hải, không chỉ có cuộc sống bất đồng, ngay cả bạn bè cũng không có ai, tuổi
ngày càng lớn, mỗi ngày sống như vậy càng khó khăn hơn, hơn nữa thời tiết ở
Thượng Hải và phương Bắc khác nhau một trời một vực, mùa đông Thượng Hải lại
khôngcó hệ thống sưởi, vừa lạnh vừa ẩm, sợ khớp xương bà chịu không nổi.

Tôi nghĩ cũng đúng, cũng không phải người trẻ tuổi,
lập tức có thể hòa nhập với cuộc sống ở một thành phố xa lạ.

Nhưng mà, tôi nhận ra lúc chia tay, Khang Duật còn khó
chịu hơn mẹ hắn.

Tôi dựa vào bờ vai hắn, cầm tay hắn nói “Duật, sau này
năm nào em cũng về thăm mẹ anh với anh, nếu anh không rảnh thì em đi một mình!”

Khang Duật rất cảm động, cầm lại tay tôi, “Không phải
chỉ là mẹ anh, cũng là mẹ em nữa!”

Tôi cười cười, hắn không cần bóng gió nhắc nhở tôi như
vậy, lòng tôi sớm thuộc về hắn rồi.

Sau khi máy bay cất cánh, có lẽ do đi chơi mệt mỏi,
tôi hơi buồn ngủ, liền tiếp tục dựa vào vai hắn.

“Miểu Miểu!”

“Hả?” tôi mơ mơ màng màng trả lời.

“Đợi tới khi em tốt nghiệp, chúng mình liền kết hôn,
được không?”

Tôi lập tức thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt
hắn vô cùng nghiêm túc, giống như chỉ cần tôi đồng ý, ngay cả tính mạng mình
hắn cũng có thể cho tôi vậy.

Tôi lại dựa vào bờ vai của hắn, nhanh chóng nắm chặt
tay hắn lại “Được!”

Sau khi trở lại Thượng Hải, Khang Duật liền bận rộn
lên, nhiệm vụ bay đều là tuyến quốc tế, có mấy nơi tôi chưa nghe qua lần nào,
tôi còn bận hơn, sinh viên năm thứ tư, không chỉ bận làm luận văn, còn phải tìm
đơn vị thực tập, tôi bận sứt đầu mẻ trán, thời gian của chúng tôi không dư được
chút nào, thời gian gặp mặt cũng càng ngày càng ít.

May mà internet cũng phát triển, có thể chat Wc, MSN,
QQ, nhìn thấy mặt nhau, nói chuyện, hỏi han tình trạng lẫn nhau.

Lúc tôi đang đau đầu vì luận văn, Diễm Diễm rốt cuộc
sau khi nộp hồ sơ thứ 350 cũng tìm được việc, tuy rằng tiền lương không cao,
nhưng tốt hơn ngồi không ở nhà, nó cũng vui vẻ gia nhập đội ngũ viên chức,
nhưng mà tới lúc cần vận dụng kiến thức thì hận thiếu, sau khi nó vào xã hội
rồi nó mới biết bằng cấp và kinh nghiệm quan trọng cỡ nào, vì vậy làm việc rất
chăm chỉ, ghi danh học đại học cho người quá tuổi, ghi danh lớp tiếng Anh, cuộc
sống rất phong phú.

Nửa học kỳ cuối năm thứ tư, Khang Duật dùng một nửa số
tiền tiết kiệm mua một căn hộ trả góp, một phòng khách một phòng ngủ, không
lớn, nhưng vị trí khá tốt, bác Trầm cũng rảnh rỗi, liền giúp bố trí.

Bố trí rất đơn giản, vì Khang Duật có phòng ngủ ở công
ty, có khi cũng về nhà bác Trầm ở, liền cho thuê căn hộ đó, dùng tiền thuê trả
nợ, hơn nữa tiền lương của hắn rất cao, không quá nửa năm liền trả xong.

Tôi cũng chính thức tốt nghiệp.

Ngày 9 tháng 7 năm 2003 là ngày tiến hành lễ tốt
nghiệp của tôi, Khang Duật vì nhận nhiệm vụ bay đi Paris nên không thể đi chúc
mừng tôi được, nhưng mà sáng sớm hắn liền gọi điện thoại cho tôi, còn đặt tặng
cho tôi một bó hoa hồng rất lớn, cũng bù lại niềm tiếc nuối nho nhỏ của tôi.

Ba mẹ thấy tôi đội mũ, mặc áo cử nhân, vui vẻ rớt nước
mắt, Diễm Diễm thì cầm máy ảnh, điên cuồng chụp ảnh cho tôi, cuối cùng nhờ Lynh
Lỵ, chụp một tấm ảnh gia đình.

Lúc buổi lễ kết thúc, tôi cùng mấy đứa bạn không ở lại
Thượng Hải mà đi về quê hoặc tới thành phố khác để phát triển khóc lóc.

Bốn năm học cùng nhau, tới lúc chia tay mới biết,
người với người ở chung thì ra ngắn ngủi như vậy.

Cùng lúc đó, tụi chị em của tôi cũng tốt nghiệp, cho
nên cũng hẹn nhau tụ tập.

Đáng tiếc, hôm đó Khang Duật lại phải bay đi Đức, vẫn
không tham dự được.

Tôi là một người rất thông tình đạt lý, biết hiện tại
là lúc quan trọng nhất trong sự nghiệp của hắn, tôi hoàn toàn có thể lý giải sự
cố gắng của hắn, về chuyện hắn nói tốt nghiệp xong kết hôn, tôi luôn ghi tạc
trong lòng, nhưng không nóng vội, vì tôi tin tưởng hắn.

Tôi vừa tìm việc, vừa chờ hắn bận rộn xong, tới lúc đó
cho dù tôi phát giận, làm ầm ĩ cỡ nào, tôi tin hắn cũng sẽ không trách tôi.

Phiền toái nhất là, mẹ thế nhưng lại bắt đầu tìm bạn
trai cho tôi và Diễm Diễm.

Đây thật sự là bệnh chung của các bậc cha mẹ, lúc đi
học không cho yêu đương, tới lúc tốt nghiệp rồi chỉ hy vọng con mình lập tức
biến thành người đang yêu đương.

Làm gì có vụ dễ vậy.

Sau khi tốt nghiệp, tôi không chỉ một lần muốn nói cho
mẹ, tôi có bạn trai, thậm chí đã bàn tới chuyện kết hôn, nhưng tới khi thấy
những người mẹ tôi xem xét toàn là người có hộ khẩu Thượng Hải, không phải thạc
sĩ thì cũng là nghiên cứu sinh.

Tôi thình lình mướt mồ hôi vì Khang Duật.

Vì không muốn đánh rắn động cỏ, tôi tiếp tục giấu
diếm, chờ tới khi Khang Duật về, chúng tôi mới bàn bạc được.

Nhưng mà đúng là sông có khúc, người có lúc, tới khi
Khang Duật có thể nghỉ dài hạn, bác Trầm lại đi khám bệnh phát hiện bệnh ung
thư gan giai đoạn cuối, tôi và Khang Duật không chỉ không có thời gian bàn luận
chuyện kết hôn, chỉ riêng chăm sóc cho bác ấy thôi đã loạn hết cả lên.

Bác Trầm không có con cái, người thân đều ở nước
ngoài, đương nhiên là Khang Duật chăm sóc bác ấy lúc bệnh.

Con người là vậy, lúc không biết gì, có thể sống rất
vui vẻ, một khi biết chính mình bị bệnh nan y, sẽ giống thực vật bị lọt vào sa
mạc, cho dù có nhiều sức sống cỡ nào, cũng sẽ nhanh chóng héo rũ.

Chỉ qua bốn tháng, còn chưa kịp qua năm mới, bác Trầm
liền buông tay nhân gian.

Tôi chưa từng thấy Khang Duật khóc, càng chưa từng
nghĩ tới, một người đàn ông có thể khóc như vậy, hắn đã coi bác Trầm như cha
mình, hắn thậm chí đã tính mua một căn hộ lớn hơn, đợi tới khi tôi và hắn kết
hôn sẽ đón bác Trầm về ở.

Tôi có thể hiểu được, tôi càng cảm động lây hắn, ông
bác như con nít này, sẽ là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời Khang Duật.

Bởi vì người làm chủ hôn cho chúng tôi từ sớm đã định
ra là bác ấy.

Lễ truy điệu được cử hành ở nhà tang lễ Long Hoa, chọn
sảnh nhỏ, không nhiều người lắm, nghi thức ngắn gọn, rất nhiều bạn bè của bác
Trầm tới, quan tài là do Khang Duật tự mình đóng đinh, cũng tự tay hắn đưa bác
Trầm tới lò thiêu, lại là tự hắn bốc tro, bỏ vào hũ.

Lúc bác Trầm hạ táng, trời vô cùng âm u, như là ông
trời đang khóc thút thít, Khang Duật mua một phần mộ ở nghĩa trang Thiên Mã Sơn
khu Tùng Giang, Thượng Hải, hắn biết bác Trầm thích chỗ cao, cho nên chọn vị
trí mộ ở trên núi.

Hắn tự mình bỏ hũ tro vào huyệt, đỏ mắt nhìn lỗ huyệt
bị bít lại, lúc lập mộ bia, thợ khắc bia hỏi “Ở trên khắc cái gì?”

Khang Duật nói “Cố phụ Trầm Bách Tùng! Con nuôi Khang Duật lập.”

Người thợ gật
đầu, bắt đầu khắc, Khang Duật vẫn đứng ở trước ngôi mộ không bia, không động
đậy gì.

Tôi phát hiện
nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể im lặng đứng cùng hắn, hắn rốt cuộc chịu đựng
không nổi nữa, quay lại ôm lấy tôi, gào khóc lớn.

Hắn khóc thật
lâu, giống như muốn chảy hết nước mắt của cả đời vậy.

Lòng tôi chua
xót cũng khóc cùng hắn.

Đợi tới khi
người thợ khắc xong rồi, quét sơn, Khang Duật cũng dần dần bình tĩnh, nhưng
thủy chung không buông tay.

“Tiên sinh, xem
một chút, nếu không có vấn đề gì liền lập bia!”

Khang Duật gật
đầu, tôi lại nói “Chú ơi, đợi chút, thêm mấy chữ nữa!”

Khang Duật kinh
ngạc nhìn tôi “Miểu Miểu?”

Tôi nói với
người thợ “Làm phiền chú ghi thêm mấy chữ – Con dâu nuôi Âu Dương Miểu Miểu!”

Khang Duật kích
động run lên “Miểu Miểu!”

Tôi nắm chặt tay
hắn “Tuy rằng bác ấy không làm chủ hôn cho tụi mình, nhưng lập bia cho bác ấy
là em và anh! Cũng giống nhau!!”

Khang Duật lại
ôm lấy tôi khóc, chính là lần này vì vui mà khóc.

Chuyện của bác
Trầm thu xếp xong rồi, kì nghỉ dài của Khang Duật cũng chấm dứt, lại bắt đầu
bận việc lu bù lên, vì chuyện bác Trầm, chúng tôi cũng không còn lòng dạ nào
bàn chuyện kết hôn nữa, tiếp theo lại là năm mới đến, có lẽ do cái chết của bác
Trầm, làm cho hắn càng nhớ mẹ hắn ở Phủ Thuận xa xôi hơn, vào dịp năm mới,
Khang Duật bay về Phủ Thuận.

Tôi đương nhiên
không cách nào đi được, tôi phải ở nhà mừng năm mới.

Nhoáng một cái
lại tới phút cuối cùng của năm 2004, tôi lại thêm một tuổi, đầu năm tôi và
Khang Duật gọi điện thoại cho nhau vài lần, nói phải qua Nguyên Tiêu mới về
được, tôi chỉ dặn hắn chú ý sức khỏe, không nói điều gì khác.

Ngày 14 tháng 2,
tôi đang buồn bực không biết tại sao Khang Duật không gọi điện thoại cho tôi,
cũng không đặt hoa tặng tôi như mấy năm trước, mẹ lại vào phòng, cầm một bộ
quần áo bắt đầu mặc vào người tôi.

“Mẹ, mẹ làm gì
vậy?” tôi bị quần áo che mặt, không nhìn thấy gì hết.

“Mặc đồ, đi xem
mắt với mẹ!!” mẹ kéo tay tôi ra khỏi ống tay áo.

“Xem mắt, xem
cái mắt gì a!” con gái mẹ đã là hoa thơm có chủ từ lâu, chỉ là mẹ không biết
thôi.

“Đừng nói không
muốn đi, mẹ nói cho mày, hôm nay mày không đi cũng phải đi, điều kiện của đối
phương rất tốt, mày không đi liền bỏ lỡ cơ hội, có biết không!!” mặc đồ xong,
mẹ cầm lược chải đầu cho tôi.

“Mẹ tìm Diễm
Diễm a!” tôi thật vô sỉ đẩy qua cho em tôi.

“Con nhỏ nhanh
chân đó, giống y hệt mày, vừa nghe nói phải đi xem mắt, mang dép vô liền bỏ
chạy!”

Tôi đổ mồ hôi
lạnh, tôi vẫn là chậm từng bước.

“Ui cha, mẹ, nhẹ
tay chút, kéo rớt da đầu con rồi!” tôi ôm đầu.

Mẹ quyết tâm cho
tôi đi xem mắt, rất sợ tôi sẽ chạy, khóa trái cửa lại, tiếp theo, lấy bộ đồ
trang điểm của bà ra, bắt đầu vẽ lung tung lên mặt tôi.

“Đừng nghĩ là
mình còn trẻ là không vội vàng yêu đương, mẹ cho tụi mày đi học sớm một năm,
không phải để hai đứa mày lãng phí, mà là cho tụi mày kết hôn sớm một chút, mẹ
với ba tụi mày an tâm!!

Tôi lại rớt mồ
hôi, lúc tôi nhỏ vậy mẹ đã tính tới bước này rồi.

Vẽ lung tung một
hồi sau, tôi bị mẹ lôi ra phòng, chuẩn bị đi ra ngoài, tôi rất muốn trốn, lại
không tìm được cơ hội nào.

Leng keng! Leng
keng! Lúc này chuông cửa vang lên, tôi kích động thét chói tai “Mẹ, có khách,
có khách!”

Lassie bị nhốt ở
ban công, nghe được giọng của tôi, điên cuồng sủa lên một tràng.

Trong lòng tôi
mặc niệm nói, mặc kệ anh là ai, tôi đều cảm tạ anh, nếu có thể dời đi sự chú ý
của mẹ tôi, nhất định mỗi ngày tôi sẽ đốt cho anh ba cây nhang.

Mẹ tôi mở cửa
“Cậu…tìm ai?”

Tôi nhìn ra
ngoài cửa, nháy mắt, mắt tôi trừng tới sắp lồi ra.

“Thưa bác, cháu
tên là Khang Duật, là bạn trai của Miểu Miểu!!”

Tôi giống như
con mèo bị dẫm phải đuôi, nháy mắt lủi về một góc.

Sao hắn đã trở
lại rồi, không phải nói qua Nguyên Tiêu sao? Còn nữa, hắn tới nhà tôi làm gì?

Mẹ tôi nghe
xong, lập tức quay đầu lại quát với tôi “Âu Dương Miểu Miểu, mày giải thích rõ
ràng cho mẹ!!”

Tôi ngập ngừng
nói “Chỉ là…chỉ là bạn trai thôi.”

“Mày có bạn trai
hồi nào, sao mẹ không biết!” mẹ tôi tiếp tục trạng thái của Mẫu Dạ Xoa.

Trong lòng tôi
nghĩ, nếu cho mẹ biết, con và Khang Duật đã sớm bị mẹ giải phẫu rồi.

“Mẹ, khoan tức
giận, cho anh ấy đi vào được không?” tới cửa tốt xấu gì cũng là khách.

Mẹ tôi thu liễm
một chút, mở cửa ra “Cậu, đi vào!”

Khang Duật cởi
giầy, mang đôi dép mẹ tôi đưa cho vào, mang theo bao lớn bao nhỏ tiến vào
phòng, thừa dịp mẹ vào bếp châm trà, tôi lập tức xông lên nói nhỏ với hắn “Sao
anh về rồi? Còn nữa, anh tới chi vậy.”

Làm gì tập kích
kiểu này, tâm lý tôi không hề được chuẩn bị chút nào.

“Cầu hôn!” hắn
bình tĩnh nói.

Nếu không ở nhà,
chắc chắn tôi sẽ xấu hổ đỏ mặt, nhưng hiện tại…tôi là gấp quá mà đỏ mặt.

“Miểu Miểu, thật
xin lỗi, chậm lâu như vậy!” hắn thả bao lớn bao nhỏ xuống, xin lỗi nâng mặt tôi
lên “Cũng tới lúc rồi, dù sao anh cũng tới đây rồi, liền nói hết mọi chuyện ra
đi, mẹ em cũng nên biết!”

Nói thì đúng
vậy, nhưng mà trong lòng tôi không chắc a.

Mẹ tôi đi ra từ
phòng bếp, hai chúng tôi lập tức tách ra, tôi kéo Khang Duật ngồi xuống sô pha,
nhìn thấy bao lớn bao nhỏ hắn mang tới, lật đật để ở mấy chỗ thấy được, mấy thứ
này chắc là thêm điểm được đi.

Tất cả đều là
những gì mẹ thích.

“Cậu tên gì?” mẹ
đặt ly trà xuống, lập tức liền mở miệng hỏi, giống như không nhìn thấy mấy món
quà kia vậy.

“Khang Duật!”

“Bao nhiêu
tuổi!”

“Tuổi khỉ, 24
tuổi!”

“Bằng cấp?”

“Trung học!”

Sắc mặt mẹ tôi
nhất thời khó coi thêm ba phần, tôi hồi hộp tới mức tim sắp vọt ra lồng ngực
luôn.

“Người nơi nào?”

“Phủ Thuận!”

Sắc mặt mẹ tôi
còn khó xem hơn mới nãy.

“Nghề nghiệp?”

“Phi công thực
tập!”

Sắc mặt mẹ tôi
bắt đầu chuyển xanh, tôi mắng thầm trong lòng, tên ngốc này, không biết bỏ hai
chữ thực tập đi hả.

Đột nhiên, mẹ
tôi dời tầm mắt, nhìn về phía tôi.

“Miểu Miểu, cậu
ta tới làm gì?”

Xem đi, bà đã
khinh thường tới mức không muốn nói chuyện với Khang Duật.

“Cầu hôn kiêm
cầu hôn!” Khang Duật trấn định hơn tôi nhiều, tôi chưa kịp trả lời, hắn đã trực
tiếp nói thay tôi.

Sắc mặt mẹ già
càng lúc càng khủng bố, giống như thi thể mà bà giải phẫu đột nhiên sống dậy
trên bàn giải phẫu vậy.

Khang Duật vẫn
vô cùng trấn định như trước đối mặt với mẹ tôi, mẹ tôi hoàn toàn im lặng.

Tôi đột nhiên có
cảm giác bom nguyên tử sắp nổ, toàn bộ thế giới sẽ rung chuyển trời đất.

Ba phút sau, mẹ
tôi hét to “Mẹ không cho phép!!”

Thật ra tôi đã
sớm chuẩn bị tâm lý mẹ tôi sẽ nói những câu này, nhưng tới khi nghe được, trong
lòng tôi lập tức cảm thấy không cam lòng.

“Vì sao!?”

“Vì sao? Mày còn
không biết xấu hổ hỏi mẹ vì sao, mấy đối tượng xem mắt mẹ chọn cho mày, có ai
kém cậu ta, vừa không bằng cấp, cũng không có hộ khẩu Thượng Hải, ngay cả công
việc cũng là thực tập, mày tốt với cậu ta, vì cái gì? Khuôn mặt đẹp trai, hay
là dáng người cao!!”

Tôi nổi giận,
cho dù là mẹ tôi, cũng không thể chửi bới Khang Duật như vậy được.

“Anh ấy không
tốt chỗ nào, không có bằng cấp thì thế nào, không có hộ khẩu Thượng Hải thì thế
nào, anh ấy là phi công thực tập, nhưng tương lai có thể chuyển lên chính thức,
con yêu anh ấy, con muốn gả cho anh ấy thì thế nào!!”

Mẹ tôi tức giận
tới mức ngón tay chỉa vào người tôi đều run run “Phản, phản, mày làm phản!!”

“Mẹ, bằng cấp
đại biểu được cái gì, hộ khẩu đại biểu được cái gì, anh ấy đối xử với con rất
tốt, mẹ cho là con gái mẹ điều kiện tốt cỡ nào, đòi bằng đại học, đòi bằng thạc
sĩ, thế nào cũng phải hộ khẩu Thượng Hải, mẹ cũng không nghĩ lại, mấy cái đó
chứng minh được gì, có thể chứng minh những người đó sẽ đối xử tốt với con
sao!”

Tôi đứng lên, đi
tới cạnh Khang Duật, nắm tay hắn, vô cùng kiên quyết quay đầu “Mẹ, mặc kệ mẹ có
đồng ý hay không, con đều phải gả cho anh ấy, cho dù tương lai anh ấy sẽ thay
lòng đổi dạ, sẽ vứt bỏ con, con cũng phải gả cho anh ấy!”

Bộ dạng Khang
Duật vô cùng cảm động, nhưng nghe được nửa câu sau, lông mày hắn như bị kết
lại, dùng sức nắm tay tôi một phen.

Tôi quay đầu
trừng hắn, giờ phút này mà hắn còn tâm tình bới móc lời nói của tôi.

“Mày…” có thể là
tôi chưa bao giờ nói nhiều như vậy với mẹ, mẹ tôi tức giận tới mức nhếch miệng
lên.

Lúc này, Diễm
Diễm về nhà, vừa vào cửa liền thấy bộ dạng mẹ tôi như ăn lửa, lại thấy Khang
Duật ở đó, liền hiểu được.

Mẹ tôi giống như
tìm được cứu tinh, giữ chặt tay Diễm Diễm “Mau giúp mẹ khuyên chị mày, không
tìm người nào tốt, lại đi tìm một đứa tỉnh ngoài, còn không có bằng cấp!!”

Mẹ tôi đâu biết,
Diễm Diễm đã sớm biết Khang Duật.

“Mẹ, con nói
thật cho mẹ nghe, mẹ bỏ ý nghĩ này đi, chị không thể nào nghe lời mẹ được, tình
cảm hai người bọn họ đã được 9 năm rồi, mẹ cho là vừa yêu nhau à!”

Câu này làm mẹ
tôi kinh hoàng thét chói tai “Cái gì? 9 năm!”

Tôi trợn trắng
mắt liếc Diễm Diễm, nó đây là lửa đổ thêm dầu, xem ra nó còn ghi hận vụ Khang
Duật qua sông đoạn cầu.

“Đúng vây, chị
và anh ấy lúc học sơ trung đã yêu nhau rồi, chỉ là mẹ không biết mà thôi!” Diễm
Diễm quả thật là dồn tôi tới cùng.

“Mày…mày làm hư
con gái tao!!” mẹ đột nhiên vọt tới trước mặt Khang Duật chửi bậy.

Tôi còn nhanh
hơn mẹ, nhanh chóng che trước mặt hắn.

“Miểu Miểu, rốt
cuộc mày có bao nhiêu chuyện gạt mẹ, không ngờ mày còn nhỏ không lo học hành,
mày thế nhưng yêu sớm!!”

Tôi ngẩng đầu
lên, nếu đã nói hết rồi, vậy không cần che giấu nữa “Đúng vậy, con yêu sớm,
nhưng anh ấy không làm hư con, con không tốt nghiệp trung học à, không tốt nghiệp
đại học à?”

Diễm Diễm nói
phụ họa “Đúng vậy, trung học học trường trọng điểm, đại học học trường nổi
tiếng cả nước, so với đứa không yêu sớm là con, ngon hơn nhiều!!”

Mẹ tôi im re,
tôi cảm kích nhìn Diễm Diễm, rốt cuộc cũng là em mình.

“Mẹ, con nói cho
mẹ, nếu không phải lúc sơ trung anh ấy giúp con ôn tiếng Anh, trước khi thi còn
đoán đề giúp con, con gái mẹ căn bản không thi đậu Trung Học Nữ số 3, lúc học
trung học, cũng là anh ấy giúp con ôn vi phân và tích phân, cũng là anh ấy đoán
đề giúp con, nếu không có anh ấy, con gái mẹ cũng không thi đậu đại học.” nửa
câu sau rõ ràng là tôi thêm mắm thêm muối vô, nhưng mà vào những lúc như thế
này, không thêm vô không được nha.

Mẹ tôi tiếp tục
im lặng.

Lúc này, ba tôi
về.

“Làm sao vậy?”
ba tôi ngạc nhiên vì không khí ngưng trọng trong nhà, tầm mắt thoáng nhìn, thấy
Khang Duật “Cậu nhóc này là ai?”

“Bạn trai của
chị!!” Diễm Diễm trả lời.

Ba tôi kinh
ngạc, chân đang mang dép nhất thời cứng đơ trong không khí.

“Miểu Miểu, con
có bạn trai hồi nào vậy?” vẻ mặt ba tôi vừa chua vừa xót.

Có lẽ đây là vẻ
mặt của mỗi người cha khi biết con gái mình có bạn trai đi.

“Ông câm miệng cho tôi!!” mẹ tôi tìm được nơi trút
giận, vừa quay đầu liền quát ba tôi.

Ba tôi hơi sợ vợ, bị mẹ tôi quát như vậy, lập tức rụt
cổ lại “Đây là sao vậy? Ai chọc bà tức giận?”

“Còn ai vô đây, con gái rượu của ông đó!!”

“Diễm Diễm, sao con lại chọc giận mẹ rồi.” ba tôi theo
bản năng liền đem mục tiêu nhắm vào Diễm Diễm.

“Ba, không liên quan tới con, con chưa làm gì hết, là
chị, mẹ có ý kiến với bạn trai của chị!” nó chu mỏ lên nói.

Ai biểu nó từ nhỏ liền hay gây rắc rối, ba tôi đương
nhiên liền nghĩ nó chọc giận mẹ.

Ba tôi tìm được điểm mấu chốt, nhìn về phía Khang Duật
“Cậu tên là gì?”

Khang Duật lật đật đứng dậy, đầu tiên là hô một tiếng
Chào bác, sau đó trả lời “Khang Duật!”

“Mấy tuổi?”

“Tuổi khỉ, 24 tuổi!”

“Cậu thích con gái tôi?”

“Dạ!”

“Muốn kết hôn với nó!”

“Dạ!”

“Sẽ đối xử tốt với nó?”

“Đương nhiên!”

Ba tôi vừa lòng gật đầu, tiếp theo lại hỏi “Hiện tại
làm việc ở đâu?”

“Phi công thực tập ở hãng LTU của Đức!”

Ánh mắt ba tôi sáng rực lên “Phi công, khá đó, có tiền
đồ! Có tiền đồ! Lại đây, ngồi xuống, đừng đứng, uống trà!!”

Khang Duật vừa nói cảm ơn, vừa nhận ly trà ba tôi đưa
sang, lại ngồi xuống.

Cha và mẹ liền khác nhau ở chỗ này.

“Có tiền đồ gì, là thực tập, còn chưa lên chính thức,
không đủ tiêu chuẩn cũng bị đuổi thôi!!” mẹ tôi đánh gãy mấy câu khen ngợi của
ba tôi.

“Sao bà biết người ta không lên chính thức được, con
gái bà tìm một phi công, không phải rất tốt thôi!”

“Khá lắm P, nó không phải người Thượng Hải, bằng cấp
chỉ là bằng trung học, ông thấy tốt chỗ nào!” mẹ trừng mắt nhìn ba tôi, xem ra
đang muốn đem ông đi giải phẫu.

“Cái này…cái này liên quan gì!” tư tưởng ba tôi khai
sáng hơn nhiều.

“Không được, không được, Miểu Miểu từ nhỏ đã ngoan,
lại học giỏi, muốn gả cũng phải gả cho người tốt nhất!!”

Từ nhỏ mẹ tôi đã cưng chiều tôi hơn, tôi biết điều đó,
nhưng mà bà đánh giá cao tôi rồi.

Tốt nhất!?

Mẹ tôi cho là tốt nhất, chưa chắc gì tôi cho là tốt
nhất.

Diễm Diễm lặng lẽ tới cạnh Khang Duật, nhỏ giọng nói
“Ê, sao hôm nay từ đầu tới cuối anh không nói câu nào, bình thường anh gài
người ta ghê vậy, hôm nay sao không nham hiểm, chỉ cần anh nham hiểm, mẹ em
tuyệt đối không phải đối thủ của anh.”

Khang Duật nghiêm trang nhỏ giọng trả lời “Trước khi
chị em gả cho anh, anh sẽ không gài mẹ em, tới khi cưới rồi, lúc đó gài cũng
không muộn.”

Diễm Diễm bị sặc, tôi ngồi cạnh Khang Duật, nghe được,
cũng bị sặc.

Còn nói không gài, mấy câu này của anh cũng làm cho
người ta cười ngất.

Mẹ tôi thấy không có ai theo phe mình, bắt đầu nổi
điên “Tôi không cho phép, tôi chính là không cho phép!”

Tôi vừa định phản bác, lại bị Khang Duật kéo tay, tôi
quay đầu “Làm gì?”

“Bây giờ mẹ em đang nổi nóng, nói gì cũng vô dụng.” vẻ
mặt hắn bình tĩnh.

Tôi muốn đập hắn, tôi nóng vội như vậy là vì ai a, sao
hắn cứ như ông lớn ngồi đó, không hỗ trợ còn chưa tính, còn kéo chân tôi nữa.

“Chị, anh rể nói đúng đó, bây giờ nói gì mẹ cũng không
nghe vô đâu, chị cũng không muốn nhìn mẹ ngã chổng vó nằm trên mặt đất đi.”

Chuyện này đã từng xảy ra rồi.

Ba tôi mở miệng nói “Miểu Miểu, cái này phải để mẹ con
nghĩ thông suốt mới được.” ông lại nhìn qua Khang Duật “Cậu cũng hiểu chuyện
đó.”

Khang Duật lại đứng dậy “Cám ơn bác!!”

“Được, được!” ba tôi càng xem Khang Duật càng vừa
lòng, vỗ vỗ vai Khang Duật, lại hàn huyên vài câu, sau đó nói với tôi “Miểu
Miểu, mang Khang Duật đi ra ngoài đi dạo đi, lơ mẹ đi!”

“Dạ!” tôi gật đầu.

Tôi liền kéo Khang Duật đi ra cửa, mẹ lập tức muốn
ngăn cản, nhưng mà bị ba tôi kéo, giãy không ra, tức giận tới mức mặt mũi trắng
bệch.

Khang Duật mang giày xong, đứng ngay cửa cúi đầu nói
“Thưa bác, cháu về trước!”

Ai thèm để ý tới hắn, thừa dịp mẹ tôi bị ba kiềm chế,
tôi nhanh chóng kéo hắn đi.

Xuống dưới lầu, tôi thờ phì phì nhìn hắn “Anh có biết
là hôm nay anh kì lắm không!”

“Trách anh không chiến đấu cùng em?”

“Vớ vẩn, anh xem em nói muốn tróc da mép, anh lại ngồi
trên sô pha, y như ông lớn! Mẹ em hạ thấp anh như vậy, anh không tức giận?” tôi
càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng thấy oan ức, tôi đều hoài nghi thành
ý của hắn.

“Miểu Miểu, đó là mẹ em, tuy rằng kết hôn là chuyện
của anh và em, nhưng mà anh không muốn lúc kết hôn em không có được lời chúc
phúc của mẹ, cho nên cái gì anh cũng nhịn được, thật ra mẹ em nói cũng không
sai, anh không có bằng cấp, cũng không phải phi công chính thức, em gả cho anh,
đúng là phải chịu thiệt!”

“Em không cho phép anh nói như vậy!” tôi che miệng hắn
lại “Không phải là em chịu thiệt, là anh chịu thiệt mới đúng!”

Tôi tự hiểu được, tôi không xinh đẹp, hơi ngốc một
chút, bằng cấp cũng chỉ là may mắn có được, trái lại, hắn vừa đẹp trai, vừa
thông minh, lại có năng lực, lấy năng lực của hắn chắc chắn sẽ lên chính thức
được.

Xem thế nào, đều là hắn có vẻ chịu thiệt.

Khang Duật gạt bàn tay tôi che miệng hắn ra, đặt trong
lòng bàn tay hắn, hôn một cái “Miểu Miểu, em biết là tốt rồi!”

Tôi trừng hắn, xem đi, bản chất lại toát ra, lại gài
tôi.

“Mới nãy anh nói cầu hôn kiêm cầu hôn, anh đừng nói
cho em, vừa rồi anh tính là cầu hôn!” tôi không thừa nhận đâu.

Khang Duật nắm tay tôi, kéo tôi tới chỗ đậu xe, mở ra
cốp sau, lấy ra một bó hoa hồng thật to “Biết trước là cửa mẹ em sẽ không qua
được, chỉ là đi cho biết mặt, cho bà biết anh là ai, miễn cho chúng ta về sau
còn phải lén lút!”

Hắn đem hoa cho tôi “Miểu Miểu, lễ tình nhân vui vẻ!”

Tôi vừa định cầm, không ngờ hắn lại quỳ xuống “Dear,
will you marry me?”

Trong lòng tôi ngọt tới mức tim nóng lên luôn, nhưng
mà cũng phải nhăn nhó một chút “Cầu hôn mà anh nói tiếng Anh?”

Hắn nhíu mày, vẫn quỳ như cũ “Không thích à, vậy anh
đổi cái khác!”

“Cưng ơi, ký giùm anh một cái tên trên hộ khẩu được
không, ngay ở ô phối ngẫu!” hắn chớp chớp mắt như phóng điện với tôi.

Tôi đột nhiên nhớ lại, lúc học sơ trung, hắn nói chữ
tôi xấu, muốn tôi về nhà tập chăm chỉ, nếu không tới lúc kí tên ngay ô phối
ngẫu của hắn, hắn cảm thấy mất mặt.

Tôi bắt được nhược điểm “Không ký, ai biểu anh từ nhỏ
liền chê chữ em xấu!”

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Khang Duật kinh ngạc, vẻ
mặt kia thật sự rất rối rắm, xém chút nữa tôi cười ra tiếng.

Hắn nhíu mày “Cái này cũng không thích, vậy anh lại
đổi cái khác.”

Hắn đưa hoa cho tôi cầm, sau đó móc ra hương hành và
hạt tiêu, tôi đang khó hiểu, hắn cất mấy thứ này trong túi làm gì, chỉ thấy hắn
tay trái cầm hương hành, tay phải cầm hạt tiêu, vẫn quỳ như cũ, giơ hương hành
và hạt tiêu lên “MM(em gái), sau này liền đi theo
anh trai ăn thơm uống cay đi!”

Phì! Tôi nhịn không được, dùng hoa hồng đánh đầu của
hắn “Anh đứng đắn một chút, làm gì có ai cầu hôn như vậy.”

Mặt hắn càng nhăn hơn “Vẫn không thích? Được, anh
còn!!”

Hắn suy nghĩ một chút, ném hương hành và hạt tiêu,
dùng giọng Hà Nam nói “Trong nhà anh nuôi một con heo nái và một đàn heo con,
nếu em muốn tới nhà anh sống, anh liền bán hết heo, toàn tâm toàn ý sống với
em.”

“Đi chết đi, so sánh em với heo mẹ!” tôi cười tới mức
đau bụng “Không được!!”

Tiếp theo, hắn quỳ ở đó, dùng vẻ mặt vô cùng thê thảm
nói như khóc nức nở với tôi “Em muốn sau khi chết được chôn trong phần mộ tổ
tiên nhà anh sao?”

Tôi cười tới mức bụng rút gân luôn “Không được!!”

“Vậy…” hắn suy nghĩ một chút, vẫn quỳ như cũ, lại làm
bộ dạng y như lưu manh “Hừ hừ, cô bé, không cần từ chối, em liền đi theo anh
đây đi.”

“Ha ha ha!!” không được, nước mắt chảy ra luôn rồi,
bất quá, tôi vẫn nói câu kia “Không được!!”

Hắn khụ một tiếng, nhìn tôi, giơ một ngón tay ra cho
tôi “Miểu Miểu, đây là lần cuối, lần cuối chắc chắn anh sẽ thành công!” hắn thề
son sắt nói.

Trong lòng tôi nói thầm, được, em liền nhìn biểu hiện
lần cuối cùng của anh xem thế nào?

Hắn quỳ trên mặt đất, người thẳng tắp, lúc hắn nhìn
tôi, giống như có tia sáng lóe ra từ mắt hắn, tim tôi nhất thời đập bình bịch,
hắn nở nụ cười thật tươi, nắm tay trái của tôi, nghiêm túc y như lúc trên máy
bay từ Phủ Thuận về.

Hắn nói “Miểu Miểu, anh yêu em!”

Mũi tôi xót lên, tới giờ tôi cũng chưa nghe hắn nói ba
chữ này bao giờ, mặc dù chúng tôi đã yêu nhau 9 năm, từng cảm thấy ba chữ này
rất sến, lại không ngờ lúc ba chữ này được nói ra từ miệng người mình yêu mến,
rung động lòng người biết bao nhiêu.

Nước mắt thoát khỏi sự khống chế của tôi, một giọt lại
một giọt rơi xuống.

“Miểu Miểu, anh yêu em!” hắn lại nói thêm một lần, to
hơn lần trước, càng thâm tình hơn.

Tôi không chịu thua kém tiếp tục khóc.

“Miểu Miểu, anh yêu em…”

Làm hắn vừa nói xong lần thứ ba, tôi đã nhào qua ôm
hắn, nước mắt rơi đầy mặt, mang theo nức nở, tôi trả lời “Em…em…cũng yêu anh!”

Hắn ôm tôi thật chặt, giống y như tôi, lúc nghe được
ba chữ này hắn cũng rất kích động.

Tôi ôm chặt hơn, căn bản luyến tiếc rời đi hắn.

Qua hồi lâu, Khang Duật hỏi “Miểu Miểu, em đồng ý, hay
là không đồng ý?”

“Ngu ngốc, còn không rõ nữa!” nước mắt tôi đã ngừng,
nhịn không được đấm hắn một cái.

“Không phải, em nói không rõ ràng, trong lòng anh
không yên, cũng không dám đứng lên, em nói rõ ràng chút được không, để anh đứng
lên, chân anh tê rần rồi!”

“…”

Tôi quên mất, hắn còn quỳ.

Lời cầu hôn của Khang Duật tôi đồng ý rồi, nhưng mẹ
tôi mãi không đồng ý, vậy làm sao bây giờ, tiền trảm hậu tấu, bỏ trốn, quên đi,
tôi cũng không làm loại chuyện ngu ngốc này, chỉ dùng cách kéo dài giải quyết
vấn đề, hy vọng tới lúc đó mẹ tôi sẽ khai sáng thêm một chút.

Sau khi kéo dài một năm, cũng chính là ngày 14 tháng 2
năm 2005, Khang Duật mua một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn tôi lần thứ hai.

Ngoại trừ tia sáng từ viên kim cương chiếu ra làm mắt
tôi sắp mù ra, mấy cái khác tôi đương nhiên đồng ý liền, nhưng mẹ tôi thật ra
lại bị nhẫn làm lóe mắt có vẻ hơi buông ra, nhưng mà cuối cùng vẫn chưa nhả ra
được.

Tôi và Khang Duật tiếp tục kháng chiến.

Qua tiếp một năm, ngày 14 tháng 2 năm 2006, cũng là
một ngày sau khi Khang Duật trở thành phi công chính thức, hắn mang theo giấy
tờ vừa làm xong thủ tục, nhưng ở trên chỉ có tên tôi, là giấy chứng nhận sở hữu
căn hộ diện tích 208 m2, tới nhà tôi cầu hôn lần thứ ba, lần này tôi
chưa kịp nói gì, mẹ tôi liền khẩn cấp đồng ý giúp tôi, còn đưa mọi giấy tờ của
tôi và bản thân tôi cho Khang Duật, ngón tay chỉ ra ngoài cửa “Đăng ký!!”

Tôi xấu hổ tới mức thật sự muốn đào cái hố chôn mình
luôn cho rồi.

Khang Duật lại lôi kéo tôi bỏ chạy.

Hơn hai giờ sau, tốn 48 tệ chụp ảnh, 18 tệ để làm thủ
tục, hai tờ giấy Chứng nhận kết hôn ra lò.

Mở giấy chứng nhận ra tôi nhìn thấy một tấm ảnh quái
dị, chỉ có hai cái đầu, không có thân.

Bởi vì chúng tôi đều mặc đồ đỏ, lại là đồ đôi, khéo
làm sao, màu đỏ lần này trùng với màu phông chụp.

Choáng váng, nhìn không ra gì hết.

16 giờ 30 phút ngày 14 tháng 2 năm 2006, tôi kết hôn.

Một tuần sau, hôn lễ được định ở tháng 11, nghe nói
năm nay là năm Song đầu xuân, là năm kết hôn tốt mười năm mới có một lần.

Tôi tuổi chó, thích chó, năm nay là năm chó.

Năm chó, tuổi chó tôi đây phải lên xe hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.