Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân – Chương 20: Kem và bồ câu chín



“Miểu Miểu, mình muốn hôn cậu!”

Đây là câu mà trong vòng một tháng qua Khang Duật
thường xuyên nói với tôi nhất, chỉ cần đi qua công viên nhỏ không có người,
rừng cây nhỏ không có người, rạp chiếu phim, hoặc là nhà bác Trầm là hắn sẽ
nói, hứng thú chỉ có tăng không giảm.

Không biết có phải tại trời sinh hắn liền có năng
khiếu hôn môi hay không, hoặc là con trai về phương diện này có vẻ giỏi hơn,
hắn kỹ thuật thật sự đột nhiên tăng mạnh.

Tôi liếm liếm môi…

Hết hồn!!!

Vào thời đó, chúng tôi cũng chỉ dám hôn hôn môi một
chút cho đỡ thèm, mấy cái khác…không có gan hùm mật gấu để làm a a a a a!!!

Nhưng mà hết hồn thì hết hồn, số lần vẫn rất thường
xuyên, thật không có cảm giác mới mẻ.

Vì vậy, Khang Duật lại gài tôi.

Hắn nói “Miểu Miểu, chúng mình hôn lâu một chút, xem
xem giữ được mấy phút đi!”

Tim tôi đập thình thịch…chẳng lẽ công lực của hắn lại
tăng thêm, muốn thử nụ hôn kiểu Pháp.

Cái này…cái này…không tốt đi?

Loại hôn này, thật dễ dàng gặp chuyện không may.

Tôi còn chưa trưởng thành nha, không thể tiến thêm một
bước nữa.

Tôi đang nghĩ ngợi, Khang Duật lại “kinh nghiệm phong
phú” ôm tôi lại gần, nâng gáy tôi lên, hôn lên môi tôi.

Hắn hỏi, chưa bao giờ cần tôi trả lời.

55555…

Mới đầu tôi còn chịu được, qua một hồi lâu, phổi tôi
nghẹn tới sắp nổ mạnh.

“Ưm…ưm…” tôi bối rối vung tay lên.

Hết khí thở!!

Khang Duật thấy được, lưu luyến bỏ ra, ánh mắt cũng
trầm đen, thoạt nhìn thật mất hứng.

Tôi lật đật hít thở, hít sâu…hít sâu…

Hắn tức giận oán giận nói “Miểu Miểu, cậu thật sự rất
kém! Bình thường nói cậu tập thể dục nhiều vào, gia tăng lượng hô hấp, mà cậu
vẫn không vâng lời!”

Tôi vẻ mặt tôi nghiệp nhìn hắn…chỉ hôn môi một chút
thôi, hắn cũng có thể mắng tôi rất kém.

Cặp môi đáng thương của tao a, mày vất vả!!

Mất hồn rơi lệ – ING…

Nói đi nói lại, hôn nhiều lần như vậy, mỗi lần nhìn
thấy Khang Duật hôn tôi đều rất vui vẻ, tôi rất muốn nghe cảm tưởng của hắn,
tôi bị hắn ép tới mức da mép sắp tróc ra luôn, dù sao cũng phải thưởng cho tôi
cái gì đi.

Chờ tới khi hắn hôn đủ rồi, tôi nhịn không được hỏi
“Mình có vị như thế nào?”

Nhớ tới nam nhân vật chính trong truyện tranh, hôn nữ
nhân vật chính xong, đều nói cậu thật ngọt gì gì đó, tôi nghĩ rằng Khang Duật
cũng sẽ nói như vậy, lãng mạn một chút.

Khang Duật nghĩ ngợi hồi tưởng một chút “Vị thịt
người!!”

Tôi lập tức muốn đi đánh hắn mấy phát “ Cậu…cậu không
biết nói hay một chút sao, nói mình giống kem, đường, cho dù nói như đậu hũ
nướng cậu thích ăn nhất, mình cũng chấp nhận!!”

Đậu hũ nói nghe có vẻ hôi nhưng mà ăn vô miệng lúc nào
cũng thơm đi.

Tên này một chút tế bào lãng mạn cũng không có!

“Không cho cậu hôn!!” quai hàm tôi tức giận lệch qua
lệch lại như con ếch.

“Kem!?” Khang Duật nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng ngời quỷ dị
“Miểu Miểu, cậu chờ mình chút xíu!”

Tôi khó hiểu nhìn hắn chạy vội ra rừng cây nhỏ, đây là
một góc xanh ngay khu nhà ở của bác Trầm, cây cối rậm rạp, bình thường ngoại
trừ người làm vườn thì không có ai tới, chỗ này cũng thành chỗ tôi và hắn vụng
trộm hẹn hò.

Một phút sau, hắn vội vàng chạy về, trong tay còn cầm
một cây Cornetto.

Tôi đơ đơ nhìn hắn, đây là biết tôi tức giận, muốn
chuộc lỗi, muốn dỗ cho tôi vui?

“Ăn đi!” hắn xé giấy gói ra, đưa cho tôi.

“Xem như cậu còn biết điều!” tôi đưa tay ra nhận cây
Cornetto.

Tuy rằng mùa đông ăn kem rất lạnh, nhưng mà nếu hắn
mua cho tôi, mắc mớ gì tôi không ăn, tôi xuýt xoa liền ăn xong cây Cornetto.

“Ăn xong rồi?” Khang Duật ngồi sát vào tôi.

Tôi xoa xoa miệng “Lần sau mua mùi dâu đi, socola ngọt
quá!”

Khang Duật gật gật đầu “Vậy…Miểu Miểu, mình muốn hôn
cậu!!”

“Mình mới không cho cậu…” chữ hôn còn chưa kịp chui ra
khỏi miệng, tôi đã bị cường hôn.

Hôn xong, hắn ngồi lại chỗ cũ, nói với tôi thật trịnh
trọng “Một lần nữa trả lời câu hỏi mới nãy, Miểu Miểu…là vị kem!!”

“…”

Âu Dương Miểu Miểu, thừa nhận đi, mày không phải đối
thủ của hắn, vĩnh viễn…vĩnh viễn…không phải…!!

Lại mất hồn rơi lệ…

Mất hồn chừng một tháng sau, tới lễ Noel.

Đêm Giáng sinh, bác Trầm cho Khang Duật hai vé xem ảo
thuật, trong đó một vé đương nhiên là phần của tôi.

Xem giới thiệu, ảo thuật gia là người Nhật Bản, nghe
nói ở Nhật Bản rất nổi tiếng, lúc này chưa ai biết David Copperfield, chỉ
chuộng đồ ngoại, phong cách mới, hơn nữa còn có hiệu ứng quảng cáo, vé bán rất
đắt, cũng rất mắc.

Hai vé này là do bác Trầm được bạn bè người Nhật tặng
lúc tham gia hội trao đổi, ông không thích mấy cái này, liền cho Khang Duật,
tôi xem như được hưởng sái.

Địa điểm biểu diễn ở sân vận động Hồng Khẩu, để tới
trước giờ biểu diễn lúc 7 giờ, tôi và Khang Duật 4 giờ chiều liền ăn cơm, lên
đường sớm, vì phải đổi ba lần xe buýt mới tới, không đi sớm, sợ sẽ tới trễ.

Mới đầu Khang Duật không muốn đi, hắn thù Nhật mà,
nhưng mà không chịu nổi tôi năn nỉ ì èo mãi, bị tôi chết sống tha đi tới sân
vận động Hồng Khẩu.

Dân Thượng Hải rất thích chỗ đông đúc, một buổi biểu
diễn của người nước ngoài, cho dù có quen biết hay không, đi xem trước cái đã,
khắp nơi đều là người, chúng tôi sắp hàng chờ ít nhất 30 phút mới được đi vào.

Nhìn chỗ ngồi, dĩ nhiên là khán đài tốt nhất, người
bạn Nhật này thật hào phóng.

Vé hạng phất, giá 380 tệ lận nha.

Tôi và Khang Duật ngồi xuống, chờ mở màn, nhưng mà chờ
trái chờ phải, tới giờ diễn rồi, còn chưa thấy ảo thuật gì hết.

Một lát sau, người dẫn chương trình chạy lên giải
thích, thì ra là đạo cụ có vấn đề, đang sửa chữa, phải trễ nửa tiếng.

Vừa nghe vậy, khuôn mặt Khang Duật thúi hoắc, như
người ta nợ hắn mấy trăm vạn vậy.

Tôi trấn an hắn “Hòa bình thế giới! Hòa bình thế
giới!”

Khang Duật hừ một câu “Nếu không hòa bình, ông ta làm
gì có gan tới Trung Quốc kiếm tiền?”

“Được rồi, biết cậu yêu nước, nghệ thuật không biên
giới mà, người ta cũng chỉ muốn ăn lễ Noel với cậu thôi mà, đừng xụ mặt xuống,
nè, cười một cái!” tôi bắt chước dân ăn chơi nâng cằm hắn lên.

“Ở nhà không tốt hả?” hắn cầm tay tôi lại, cắn một
ngụm.

Tôi ăn đau trả lời “Vé mắc như vậy, bỏ phí tiếc lắm!”

“Ai nói bỏ phí, đem bán là được!!”

“…”

Đại ca, vé này là người ta tặng, anh còn muốn bán lấy
tiền nữa.

Quá nham hiểm, thật sự là quá nham hiểm!

Tôi không nói gì xoay người lại – rơi lệ.

Người dẫn chương trình nói trễ nửa tiếng, kết quả chậm
tận một tiếng, tuy rằng như vậy, nhưng mà vé mua rồi, người cũng ngồi xuống
rồi, cho dù có oán giận cũng ngồi xem tiếp.

Không nói tới mấy cái đó, biểu diễn rất hay, có đôi
khi tôi không thể không bội phục đầu óc người Nhật, rất nhiều tiết mục ảo thuật
không chỉ đẹp, còn đậm nét văn hóa Nhật, lại mới mẻ, tôi xem vỗ tay tới mức đau
tay luôn, nhất thời cảm thấy vé bán mắc như vậy cũng đáng, chính là…đói bụng.

Tôi và Khang Duật 4 giờ chiều liền ăn cơm, lại lật đật
chạy tới chỗ này, đồ ăn trong bụng đã tiêu hóa hết từ đời nào rồi, hơn nữa thời
gian biểu diễn còn bị trễ, bây giờ đúng là bụng đói kêu vang.

Tôi nhìn về phía Khang Duật, phát hiện hắn đang sờ
bụng, đây là biểu hiện đói của hắn, bình thường hắn đều ăn hai chén cơm, nhưng
hôm nay vội vàng, mới ăn một chén đã bị tôi lôi đi, không đói mới lạ.

Lúc vào chỗ ngồi, vốn tính mua chút đồ ăn vặt, nhưng
mà người xếp hàng rất nhiều, cho nên cũng bỏ qua, bây giờ hối hận muốn chết.

Buổi biểu diễn này ít nhất cũng phải gần 3 tiếng, bây
giờ mới có một nửa, liếc nhìn Khang Duật một cái, sắc mặt hắn càng ngày càng
khó coi, tôi rõ ràng hắn là người không chịu đói được, phỏng chừng bây giờ đã
đói da bụng dính da lưng luôn rồi.

Nhưng mà bây giờ làm sao đi mua đồ ăn vặt được, quầy
bán quà ngoài cửa đóng cửa từ đời nào rồi.

Tôi cắn răng, nhịn một chút, nhịn một chút liền hết
thôi.

Lúc buổi biểu diễn sắp hết, để xin lỗi khán giả vì
buỗi biểu diễn bị trễ, vị ảo thuật gia Nhật Bản kia nói muốn biểu diễn thêm hai
tiết mục nữa, tiết mục này là ông ta mới nghĩ ra gần đây, chưa biểu diễn lần
nào, chúng tôi là những khán giả đầu tiên xem hai tiết mục này, vừa nói cái này
xong, không khí toàn trường ngay lập tức tăng lên tới đỉnh điểm, tiếng vỗ tay
vang lên ầm ầm.

Khi tiết mục tăng thêm thứ nhất hoàn thành, tôi hô to
rất sung sướng, cảm thấy rất thần kỳ, cảm giác đói khát lập tức bị dời đi.

Lúc ảo thuật gia biểu diễn tiết mục thứ hai, nói muốn
mời khán giả ở dưới lên biểu diễn cùng, rất nhiều người giơ tay lên, tôi cũng
không ngoại lệ, vừa giơ tay của mình vừa muốn giơ tay Khang Duật lên luôn, tôi
chính là hi vọng nhiều tay hơn sẽ nổi bật hơn.

Ảo thuật gia đi bộ quanh khán đài một vòng, lúc tới
chỗ tôi, tôi hưng phấn giơ tay rất cao.

Ai ngờ ông ta liếc mắt một cái, trực tiếp bày ra tư
thế mời với Khang Duật.

Ách…

Ông ta lựa chọn có thể là vị khán giả không thích hợp
nhất.

Khang Duật giả vờ như không thấy, trực tiếp lờ ảo
thuật gia đi luôn.

Tôi đẩy đẩy hắn “Đi lên đi, rất khó được nha, đi thôi,
đừng để người Trung Quốc chúng ta mất mặt! Người ta sẽ nghĩ người Trung Quốc
chúng ta nhát gan a!”

Khang Duật đại khái cảm thấy cũng đúng, thời khắc mấu
chốt không thể để Tổ Quốc mất danh dự được, đứng lên, nhẹ nhàng leo lên sân
khấu.

Khán giả đều hưng phấn vỗ tay, trong lòng tôi lại hơi
sợ một chút.

Tôi thấy trợ thủ của ảo thuật gia nói vài câu với
Khang Duật, cũng không biết nói gì, Khang Duật gật gật đầu.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi rất sợ hắn gạt người ta
qua một bên luôn.

Quy trình biểu diễn ảo thuật là để Khang Duật đứng im không
nhúc nhích, ảo thuật gia sẽ cho hắn một cái mũ, kêu hắn đội lên trên đầu, sau
đó tùy tiện tìm một chỗ trên sân khấu đứng, ảo thuật gia sẽ đứng cách hắn 5
mét, cách một khoảng cách đó, đem bốn con bồ câu bỏ vào trong mũ, bởi vì bồ câu
là sinh vật sống, cho nên sẽ bay ra từ mũ.

Tuy rằng biến ra vật sống không gây ngạc nhiên nữa,
nhưng mà kêu người ta đội mũ, lại đứng xa như vậy, vật sống này còn có thể bay
ra từ mũ, cho nên cũng khá mới mẻ.

Khang Duật rất tinh ranh, khi trợ thủ đưa mũ cho hắn,
để hắn kiểm tra xem có cơ quan gì không, hắn kiểm tra hết sức cẩn thận, phỏng
chừng nếu có kéo, hắn nhất định sẽ cắt đôi cái mũ ra, xem xem có gì nhét trong
đó hay không.

Bất quá ảo thuật gia làm sao để hắn tìm được chỗ bí
mật, Khang Duật tất nhiên không tìm được, vẻ mặt nhăn nhó đội mũ lên, sau đó
tìm một chỗ trên sân khấu đứng yên ở đó, lúc này đèn hơi tối lại, ảo thuật gia
ở trên sân khấu múa múa cây gậy ảo thuật, màu mè đi qua đi lại, làm cho người
ta nhìn không dời mắt.

Âm nhạc đột nhiên hùng tráng lên, đèn sáng bừng lên
chiếu về phía Khang Duật.

Phạch! Phạch phạch! Phạch!!

Chiếc mũ trên đầu Khang Duật, giống như có cái gì
trong đó, không ngừng giãy dụa, chỉ lát sau mũ rớt xuống, bốn con bồ câu trắng
muốt bay ra, bay trên sân khấu một vòng, sau đó đậu trên vai ảo thuật gia.

Nhất thời, tiếng vỗ tay vang lên rào rào.

Tôi cũng bộp bộp vỗ tay theo.

Thật thần kỳ, làm sao làm như vậy được? Lát nữa nhất
định phải hỏi Khang Duật.

Đến lúc này, buổi biểu diễn xem như kết thúc, người
dẫn chương trình và phiên dịch lại đi ra, Khang Duật đang tính xuống sân khấu,
người dẫn chương trình lại ngăn hắn lại.

“Xin lỗi anh, xin hỏi anh có cảm tưởng gì với tiết mục
vừa rồi? Còn nữa, có thể nói vài lời với khán giả hay không.”

Cảm tưởng gì!?

Khuôn mặt hắn thúi hoắc tới tận bây giờ cũng chưa tốt
lên chút nào, lại còn hỏi cảm tưởng của hắn.

Tôi ngồi trên ghế rớt mồ hôi hột, cái tên chủ nghĩa
yêu nước cực đoan kia không chừng sẽ phát biểu tuyên ngôn kháng Nhật không
chừng.

Khang Duật nhíu nhíu mày “Cảm tưởng chỉ có một!”

Người dẫn chương trình vui vẻ “Vậy nói thử xem!” rồi
đưa micro cho Khang Duật.

Khang Duật nhận lấy, xoay người nói với ảo thuật gia
mỉm cười từ nãy tới giờ “Có ngon thì ông đừng biến ra bồ câu sống, ông biến ra
bồ câu chín cho tôi xem!!”

Người dẫn chương trình cứng đờ, người xem cũng cứng
đờ, ảo thuật gia không hiểu tiếng Trung, vẫn mỉm cười như cũ…

Tôi khổ sở xoay người lại…

Ngay cả lúc đói, hắn cũng không quên gài người ta một
hố.

Hắn đã nham hiểm tới cảnh giới không lường được!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.