Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân

Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân – Chương 22: Giấc mơ của Khang Duật



Sắp tới kì thi đại học, tất cả học sinh cao tam đều
tiến vào giai đoạn gấp rút, tất cả hoạt động giải trí bị hủy bỏ, ngay cả tan
học mua xiên đậu hũ nướng, phỏng chừng còn dùng vi phân và tích phân tính toán
xem bà chủ lời bao nhiêu, suốt đêm ôn bài, mất ăn mất ngủ làm bài tập luyện
tập, sách tham khảo mua hết quyển này tới quyển khác.

Một năm này, đối với học sinh mà nói chính là tra tấn
tinh thần và thân thể.

Tôi thảm hại hơn, vì để tôi chuyên tâm học hành, mẹ
thế nhưng lại đem tất cả truyện tranh quý giá của tôi đốt sạch, mấy bộ đó là
nhà xuất bản Hải Nam phát hành không xuất bản nữa, muốn mua lại cũng mua không
được.

Nữ hoàng Ai Cập của tôi, Bá Tước Tiểu Thư của tôi,
Ranma ½ của tôi, Bảy viên ngọc rồng của tôi…toàn phó thác cho một mồi lửa.

Đau lòng, đau lòng tột đỉnh!!

Không chỉ vậy, còn có phim hoạt hình tôi vất vả để
dành tiền mua về, trước năm 99 đầu VCD còn chưa thông dụng, tôi vất vả quấn
quít năn nỉ mãi ba mới mua một cái về, tôi lại móc tiền tiết kiệm của bản thân
mua bản tiếng Nhật có phụ đề tiếng Trung về xem, chỉ có 9 tập phim (mỗi tập có
25 phút), đã tốn hết 35 tệ nha.

“Quyển sách kì bí” của tôi, tôi mới xem có hai lần đã
bị đập nát bét.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, tôi nổi
giận.

“Con sẽ thi đậu Phục Đán, con muốn hai người quỳ xuống
cầu xin con tha thứ!!”

Con người a, chỉ cần bị chọc tức điên lên, sẽ nói ra
những câu rất ác liệt, không thèm quan tâm xem có làm được hay không, quan
trọng là phát giận, hoàn toàn tức giận tới mức nói mà không nghĩ.

Nếu đã nói ra, lòng tự trọng của con người ta lại mạnh
mẽ, cho dù biết rõ không làm được, tôi cũng sẽ liều mạng cố gắng.

Vì vậy, trán tôi cột băng vải ghi chữ Tất thắng, cách
nửa tháng trước khi thi đại học, tôi liều mạng học bài, tôi nghĩ, tôi học tới
bây giờ, chỉ có nửa tháng này là chăm chỉ nhất, quả thật là bị ma quỷ ám.

Khang Duật…

Vào những lúc như thế này, tôi thèm quan tâm hắn là
ai!!

Quan trọng nhất là bà đây phải lấy lại mặt mũi mới
được.

“Chị, hai giờ rồi, đừng liều mạng nữa, chị xem xem chị
giống y như u hồn rồi”

Rạng sáng hai giờ, tôi còn múa bút thành văn luyện tập
tiếng Anh, mặt trắng bệch, mắt đen thui, tóc hỗn độn, cả người giống như cách
cái chết không xa.

“Đừng ồn ào, tao còn ba đề chưa làm!” tay trái tôi cầm
chai nước cốt gà Bạch Lan mẹ mua cho tôi và Diễm Diễm lên, ngửa đầu uống sạch.

TMD, khó uống muốn chết!! Chùi miệng, tiếp tục giải
đề!

“Chị, chị còn tiếp tục như vậy, em nhắm chị không chịu
nổi tới ngày thi đâu!”

Tôi không để ý tới nó, một dòng một dạ giải đề tiếng
Anh.

Phục Đán! Phục Đán! Phục Đán! Fight!!

Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống!

Rắc một tiếng, quá chăm chú, cũng dùng lực quá lớn,
ruột bút bị tôi bẻ gãy luôn.

Đổi cây khác, tiếp tục!!

Diễm Diễm không còn cách nào khác, ra khỏi phòng thay
tôi đóng cửa.

Tôi vẫn làm đề, mơ hồ nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa.

“Thế nào? Chịu đi ngủ chưa?” đây là tiếng của ba.

“Không, chị ấy giống như bị điên rồi vậy!” Diễm Diễm
trả lời.

Ba tôi nóng nảy “Bà xem bà đi, bà xem bà đi, tôi đã
nói là không cần làm quá rồi mà!”

“Tôi…tôi làm gì biết nó quật cường như vậy! Tôi cũng
chỉ sợ nó xem mấy quyển sách vớ vẩn này nhiều, ảnh hưởng thi cử, sốt ruột
liền…liền…” đây là giọng của mẹ.

“Con gái của chính mình, nuôi lớn như vậy rồi, còn
không biết tính nó nữa, bà nói xem bà làm mẹ nó như thế nào, sức khỏe nó không
tốt, lỡ may quá mệt mỏi, lại phát bệnh, bà nói xem làm sao bây giờ?” giọng điệu
thì thầm của ba tôi rất kém cỏi.

“Lúc đó ông cũng có phản đối đâu!” mẹ tôi cũng tức
lên, âm lượng tăng thêm ít nhất 3 nấc.

“Được rồi, đừng ầm ỹ, con thấy sức khỏe của chị không
có gì đâu, chỉ là không chịu nổi việc ba mẹ đốt truyện tranh, con thấy qua một
thời gian là được rồi, con đi ngủ!” tôi nghe thấy Diễm Diễm ngáp một cái.

“Diễm Diễm, mày có đi học bài không?” mẹ chuyển hướng.

“Ách…” tôi có thể đoán được mặt Diễm Diễm lúc này đen
tới mức nào.

“Miểu Miểu không ngủ, vậy mày cũng không cần ngủ, mẹ
giúp mày ôn bài!!”

“A?” Diễm Diễm a một tiếng thật lớn.

“Nguyện vọng một của mày cũng là Phục Đán, mày cũng
phải ôn tập kĩ vào! Đi, đi, đi vào phòng mày đi”

“Đừng đẩy con, mẹ!!”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, tuy nhiên
trong chốc lát, lại im lặng, nói vậy là Diễm Diễm bị mẹ mang đi rồi.

Tôi cũng không có thời gian đồng tình nó, tiếp tục
giải đề.

Tôi là liều mạng kiêm liều mạng!!

Lần trắc nghiệm khách quan cuối cùng, kết quả kiểm tra
của tôi thật không sai, không uổng phí nhiều ngày vất vả, lúc công bố phiếu
điểm, thầy giáo nói lần kiểm tra này, có một đứa được điểm tối đa.

Tôi nghĩ, nhất định là Từ Oánh, nó được công nhận là
máy đọc sách.

Sau khi nhận được bài thi, mắt tôi trừng tới sắp lồi
ra luôn, được điểm tối đa không ngờ lại là tôi!!

Tôi nháy mắt thật mạnh, nhìn lần nữa.

Số 150 màu đỏ, tràn đầy hốc mắt của tôi.

Thật sự là điểm tối đa.

Hết tiết, Từ Oánh cùng với mấy đứa đóng vai vợ nhỏ của
tôi, và con gái tới chúc mừng tôi.

Tằng Tiểu Thu – vợ hai của tôi ôm cổ tôi “Ông xã, thật
tốt, môn toán anh lo nhất có thể yên tâm rồi, đề trắc nghiệm lần này rất khó!!”

“Ừ!” quả nhiên là có công mài sắt có ngày nên kim.

“Khuôn mặt so với còn giống quỷ hơn của mày, coi như
không khó coi phí công, bây giờ xem ra mày không phải biến thành quỷ, mà là
thành tiên, điểm toán của mày đúng là phi tiên!” Tề Băng Băng – vợ ba của tôi,
vỗ vỗ mặt tôi.

“Ừ!” tôi cũng hiểu rằng mình sắp thành tiên rồi.

Mỗi ngày chỉ ngủ có 3 tiếng, không thành tiên, cũng có
thể thành Phật.

“Cha thân yêu, cân nặng của cha và thành tích ngược
nhau, xem như song hỷ lâm môn, không được, tan học cha phải mời tụi con ăn đậu
hũ!” đây là Từ Oánh và con gái Kim Nguyệt của tôi, con nhỏ này rất giống Diễm
Diễm, đều ham ăn.

Có điều nó nói là sự thật, vì ôn tập chuẩn bị thi, tôi
gầy rất nhiều, nhưng mà cách cân nặng tiêu chuẩn vẫn còn một khoảng cách siêu
lớn.

Bất quá bây giờ, tôi nhiều nhất chỉ có thể xem như
tiểu mập mạp.

“Ừ!” tao mời, tao mời tới khi tụi bay không ăn cơm
được nữa luôn.

“Nếu không như vậy đi, dù sao mai không đi học, không
bằng để tụi mình thả lỏng một ngày, đi chơi nha, tối về chắc không sao đâu.”
Nguyên phối phu nhân – bạn Từ Oánh rốt cuộc lên tiếng.

Một tuần trước khi thi, trường cũng cho nghỉ học, để
cho học sinh cuối cấp vật lộn lần cuối ở nhà.

Tôi hết hồn, trời sắp sụp sao? Học sinh ngoan hiền thế
nhưng muốn đi chơi.

“Được, tao đi, tao đi!” Kim Nguyệt nhảy nhót giơ tay.

“Tao cũng đi!” Tằng Tiểu Thu vẫn ôm tôi chùi mỡ.

“Miểu Miểu, mày thì sao?” Từ Oánh hỏi.

“Tao…” tôi do dự “Tao…phải đi gặp một người bị tao
vắng vẻ thật lâu!”

“Xì…đồ gặp sắc quên bạn!” Tề Băng Băng dùng cả hai tay
béo má tôi.

Tụi nó đều biết quan hệ giữa tôi và Khang Duật, tôi
vừa nói vậy liền biết người bị tôi vắng vẻ kia là ai.

“Nếu vậy!! Hừ hừ, cha, cha đi gặp tên kia của cha,
nhưng không thể mời tụi con qua loa, phải mời Mc Donalds, đồng ý giơ tay!” Kim
Nguyệt vung hai tay lên.

“Tao đồng ý!!”

“Tao cũng đồng ý!!”

Nhìn tay tụi nó giơ lên như nấm mọc sau mưa, tôi muốn
chặn lại cũng không được.

Lòng tôi trong nháy mắt từ vui chuyển sang buồn…

Ví tiền đáng thương của tôi!

Tôi sôi nổi đi vào nhà bác Trầm, chưa tới cửa, tôi
liền hô to lên “Khang Duật, cậu đoán xem lần này điểm toán mình bao nhiêu?” vào
cửa, lên lầu, tôi thấy bác Trầm và Khang Duật đang ngồi nói gì đó, vẻ mặt rất
nghiêm trọng.

Thấy tôi đến, bác Trầm liền im miệng, đứng dẫy vỗ vỗ
vai Khang Duật “Nhóc con, tự mình suy nghĩ cho kĩ!”

Tôi không hiểu gì nhìn hai người bọn họ.

Bác Trầm đi về phía tôi, vẻ mặt không nghiêm trọng
nữa, lại là dáng vẻ già mà không kính kia “Miểu Miểu tới rồi, có chuyện gì mà
vui vẻ vậy? Nói cho bác Trầm nghe chút coi.”

Tôi cười hắc hắc “Cháu được điểm tối đa nha!!” tôi mở
bài kiểm tra ra cho bác xem.

“Giỏi! Giỏi!” bác Trầm vỗ vỗ đầu tôi “Miểu Miểu được
điểm tối đa, bác Trầm mời mày ăn kem.”

Tôi gật đầu lia lịa “Cám ơn bác!”

“Mày với Khang Duật nói chuyện đi, bác đi lấy kem ngon
nhất trong nhà cho mày ăn!”

Tôi nhất thời rớt nước miếng, bắt đầu lên cơn thèm ăn.

Đợi tới khi bác Trầm đi rồi, tôi nhảy tưng tưng tới
trước mặt Khang Duật “Sao vậy? Từ nãy tới giờ không nói câu nào?”

“Miểu Miểu…mình…” hắn ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái,
lại cúi đầu xuống.

Bộ dạng muốn nói mà nói không ra của hắn làm tôi lo
lắng “Sao vậy, có phải học bài nhiều quá nên mệt mỏi, bị bệnh không?”

Tôi sờ sờ trán hắn, lại sợ tay không chính xác, vén
tóc trước trán lên, trán chạm trán với hắn “Không bị sốt a! Có phải bị đau bụng
không?”

“Không phải!” hắn kéo tay tôi, để tôi ngồi xuống cạnh
hắn “Mình không bị bệnh, chỉ là có chuyện muốn nói với cậu, nhưng mà cậu nghe
xong không được tức giận…”

Tức giận? Nói như tôi chưa bị hắn chọc tức bao giờ
vậy.

Tôi đã bị hắn chọc tức suốt bốn năm rồi, đã trở nên vô
cùng bình tĩnh.

“Nói đi, mình không tức giận!” tám phần là muốn gài
tôi, tôi phải đề cao cảnh giác gấp mười hai vạn phần.

“Miểu Miểu…” hắn cầm tay tôi, nắm rất chặt chẽ, còn cọ
xát ở ngực hắn.

“Hả?” tôi dùng ánh mắt cổ vũ hắn nói tiếp.

Hắn cầm tay tôi thật chặt, hít vào một hơi, chậm rãi
nói ra “Miểu Miểu, mình không thể thi đại học!”

Cả người tôi cứng lại, thành tượng thạch cao.

“Miểu Miểu, thật xin lỗi, nhưng mà mình không muốn bỏ
lỡ cơ hội này, mất đi nó sau này chắc sẽ không có nữa, cho nên…”

Cho nên…còn cho nên…

Tôi khôi phục về trạng thái người sống “Cho nên cái
gì, cậu đã quyết định rồi, còn hỏi mình, cho mình một lý do cái đã! Bác Trầm
thật vất vả giúp cậu được thi ở Thượng Hải, tại sao cậu bỏ cuộc!” tôi rút tay
ra, ngồi cách xa hắn, hộ khẩu của hắn không ở Thượng Hải, theo luật thì không
được thi đại học ở Thượng Hải, phải về nguyên quán thi, may mắn bác Trầm có
quan hệ rộng rãi, quen biết người ở Bộ Giáo Dục, hắn lại là người Mãn Châu, là
dân tộc thiểu số, hơn nữa thành tích của hắn rất cao, thật vất vả mới có được
cơ hội này.

Vậy mà bây giờ hắn lại muốn bỏ cuộc.

Bị kích thích, tôi bắt đầu đi lòng vòng trong phòng
hắn.

Tôi muốn tìm chổi lông gà, tôi không ngại làm kiểu Tam
Nương dạy con.

“Miểu Miểu, giấc mơ của mình là gì?” Khang Duật ngồi
trên giường, con ngươi đen không nhìn tôi không hề chớp.

Tôi vẫn đang tìm chổi lông gà “Phi công!! Nguyện vọng
một của cậu không phải điền Đại Học Hàng Không Trung Quốc sao!”

“Vậy nếu có một cơ hội rất tốt khiến cho mình trở
thành một phi công xuất sắc, mình có nên bỏ qua không!”

“Đương nhiên không, đây là giấc mơ của cậu, nhưng mà,
cái đó và việc cậu không thi đại học có gì liên quan đâu!” tôi không tìm chổi
lông gà nữa, thở phì phì nhìn hắn.

Khang Duật rút ra hai tờ gì đó từ giá sách, đi tới đưa
cho tôi “Cậu xem là hiểu được.”

Tôi oán giận nhận lấy, tôi muốn xem xem hắn có lí do
gì.

Hắn đưa cho tôi là một tin vắn, ở trên viết công ty
hàng không LTU của Đức nổi tiếng thế giới sẽ lựa chọn thanh niên từ 18 – 20
tuổi ở Thượng Hải, không giới hạn bằng cấp, trải qua vòng loại, đấu bán kết,
đấu chung kết, tuyển ra 10 thí sinh, toàn bộ sẽ do Tổng tài tự phỏng vấn, cuối
cùng tuyển ra ba người ưu tú nhất, ba người này sẽ được phi công lâu năm của
LTU, cũng là phi công hàng đầu thế giới – ngài Hoắc nhĩ tư · thiết nhĩ kim tư ·
lý lai đức(37) tự
mình tiến hành huấn luyện trong ba năm, sau khi hoàn thành kì huấn luyện, những
người đó sẽ thành phi công thực tập của Hàng hàng không LTU, thực hiện nhiệm vụ
bay ở tổng bộ của LTU ở Thượng Hải. Sau khi thực tập đủ ba năm, đạt tiêu chuẩn
trong kì kiểm tra, sẽ trở thành phi công chính thức của LTU.

Hoắc nhĩ tư · thiết nhĩ kim tư · lý lai đức? Tên này nghe quen quen.

Tôi tiếp tục
đọc.

Đấu vòng loại :
ngày 28 tháng 5.

Đấu bán kết :
ngày 16 tháng 6

Đấu chung kết :
ngày 25 tháng 6

Tổng tài phỏng
vấn : từ ngày 7 tháng 7 tới ngày 9 tháng 7.

Tôi sửng sốt một
chút, lại nhìn tờ còn lại, không ngờ là thư thông báo thông qua trận chung kết.

Tên Khang Duật
ngay trên đó.

Tức là, hắn
chính là một trong mười thí sinh kia.

Vào ngày 7 tháng
7 được tổng tài tự mình phỏng vấn.

Ngày 7 tháng 7
tới ngày 9 tháng 7 đúng là ngày thi đại học.

Cho nên, hắn mới
nói không thi được.

Tôi nhịn không
được chửi bậy “TNND, mình mới không gặp cậu có hơn một tháng, cậu liền tham gia
cuộc thi tuyển chọn gì đó, cậu không biết là sẽ làm mình thất vọng sao? Cậu
cũng không thèm nói cho mình biết!”

Khang Duật rất
bình tĩnh “Mình đã muốn nói cho cậu trước rồi, nhưng chưa kịp nói, cậu liền át
lời mình, nói cậu không rảnh, mình muốn làm gì thì làm, chỉ cần không quấy rầy
cậu ôn tập là được!”

Tôi nhớ lại cuộc
điện thoại cách một tháng kia.

Mồ hôi tuôn như
mưa…

Âu Dương Miểu
Miểu, mày đúng là đồ ngu!!

Nhưng mà…

“Khang Duật, cho
dù được thông qua trận chung kết, nhưng mà còn cửa cuối cùng, trong 10 thí sinh
đó, chỉ có 3 người được chọn, cơ hội chỉ có 3 phần, cậu không nhất định sẽ
thành công, đúng hay không, nhưng mà nếu cậu thi đại học sẽ không giống vậy,
lấy điểm số của cậu nhất định sẽ thi đậu Đại Học Hàng Không Trung Quốc, mình có
thể chịu được chia cách hai nơi lúc học đại học, sao cậu lại đi tham gia kì
tuyển chọn này! Đợi tới khi cậu tốt nghiệp, vẫn có thể làm phi công mà!”

“Đúng vậy, nhưng
mà cơ hội để đi vào Hàng không LTU chỉ có một, một khi được lựa chọn, mình sẽ
thành phi công, không phải đi học, đợi tới khi tốt nghiệp, công ty thông báo
tuyển dụng, chỉ cần mình được chọn, mình có thể nhận ngay huấn luyện trở thành
phi công, thậm chí không cần lo lắng chuyện hộ khẩu này nọ sẽ phát sinh, hơn
nữa thần tượng của mình ở LTU, nếu mình được chọn, ông ấy sẽ thành thầy mình,
chỉ cần nghĩ thôi là mình đã hưng phấn rồi!!”

Tôi rốt cuộc nhớ
ra, Hoắc nhĩ tư cái gì kia chính là thần tượng của Khang Duật.

“Xì! Thần tượng
cái gì, là ông già lọm khọm!!”

Khỉ gió TMD cái
gì mà phi công hàng đầu thế giới!! Họ còn dài hơn tên!

“Miểu Miểu!!”
lần đầu tiên Khang Duật rống tôi to như vậy!

“Đồ xấu xa, đối
với cậu mà nói mình cũng không bằng ông già…không đúng, ông phi công hàng đầu
kia!!” tôi khóc lóc om sòm dậm chân quát lại “Nếu thành công còn chưa tính,
nhưng cậu cũng không nghĩ lại, lỡ may cậu thất bại, không thi vào đại học, phải
đợi một năm nữa thi lại, đến lúc đó, cậu chỉ phải tham gia kì thi cho thí sinh
quá tuổi, hoặc là cho thí sinh tự do, mặc dù chất lượng của thí sinh tự do cao,
nhưng mà bây giờ có bao nhiêu người nghĩ vậy, hơn nữa, trên đó ghi cho cậu
thành phi công, có nói cho cậu bằng đại học sao?”

“Cái đó và bằng
đại học có quan hệ gì?” hắn nhíu mày.

“Đương nhiên có,
cậu không qua cửa mẹ mình được!!”

Nói bằng đại học
quan trọng cũng không quan trọng, nhưng mà tôi cho là không quan trọng, mẹ tôi
vẫn cho rằng nó rất quan trọng, nếu không từ nhỏ tôi đã không bị câu “Thi đại
học không đậu, mày chờ đi quét đường đi” của mẹ dọa.

Nhìn đi, cái này
thuyết minh cái gì? Thuyết minh mẹ tôi, còn có xã hội này coi trọng bằng cấp cỡ
nào, ở đây và nước ngoài không giống, người ta coi trọng nhất là năng lực, nếu
không công ty LTU sẽ không viết năm chữ to “Không giới hạn bằng cấp” kia trên
tin vắn.

Đương nhiên, nếu
mẹ tôi biết thế kỉ 21 phúc lợi cho công nhân tốt cỡ nào, xin vào khó khăn cỡ
nào, bà sẽ không nói mấy câu đó.

Tuy nhiên mấy cái
này đều không quan trọng, quan trọng là tương lai lúc hắn gặp ba mẹ tôi, mẹ tôi
nhất định sẽ khinh thường hắn, hắn đã có một điểm mà mẹ tôi rất không thích rồi
– hắn không phải người Thượng Hải.

Kiểu phụ nữ
trung niên Thượng Hải như mẹ tôi, phần lớn đều có ba bệnh chung, một là cảm
giác ưu việt của thành phố, hai là sự chấp nhất đối với bằng đại học, ba là
thiếu hiểu biết về những người thi đại học theo diện quá tuổi hoặc tự do.

Thế hệ người
Thượng Hải này có những tư tưởng tuyệt đối không thay đổi được.

Tôi chỉ trông
cậy vào việc hắn thi đậu đại học, sau đó học đại học, tốt nghiệp xong tìm công
việc ổn định, tới lúc đó còn có cơ hội qua cửa mẹ tôi.

Hắn lại cố tình
làm trái lại.

Nghĩ vậy, tôi
bắt đầu phun nước mắt.

“Cậu là đồ xấu
xa, cậu không thèm nghĩ tới cảm thụ của mình!!” tôi lao qua đấm hắn “Xấu xa,
xấu xa, xấu xa…”

Khang Duật để
tôi đấm, còn vỗ vỗ lưng tôi để tôi dễ thở hơn, tôi có tật vừa khóc vừa thở dốc.

Tôi khóc mệt
mỏi, dựa vào người hắn lấy tay lau nước mũi, tiếp tục nức nở.

“Miểu Miểu, cậu
liền chắc chắn mình sẽ không thành công?”

“Mình biết cậu
rất vĩ đại, nhưng mà có việc không phải vĩ đại là làm được, còn phải dựa vào sự
may mắn!” tôi tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, trả lời câu hỏi của hắn.

“Cậu nghĩ rằng
mình là ai?” giọng nói hắn tràn ngập tự tin.

Tôi nhịn không
được hạ thấp hắn xuống “Cậu là người vũ trụ nham hiểm, là người ngoài hành tinh
xảo trá.”

“…”

Im lặng.

Qua một lúc lâu
sau, Khang Duật mới chậm rãi rõi “Miểu Miểu, tin tưởng mình, được không, mình
nhất định sẽ không làm cậu thất vọng!!”

Tôi tiếp tục
trầm mặc.

“Miểu Miểu?” hắn
lại bắt đầu dùng thanh âm mê người đi dụ dỗ tôi.

Tai tôi đang mềm
đi, thật không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu.

Hắn ôm chặt tôi,
tôi đột nhiên cảm giác được, lúc hắn làm ra quyết định này, cần nhất là sự duy
trì của tôi.

Tôi đồng ý,
nhưng còn một vấn đề, tôi đột nhiên nghĩ tới.

“Khang Duật, nếu
cậu thành công, sẽ đi đâu huấn luyện?”

“Hamburg!”

Tôi kinh ngạc
“Nước ngoài!!!”

Tuy rằng đã
chuẩn bị tư tưởng chia xa với hắn, nhưng mà khoảng cách chỉ giới hạn trong
nước, không xa tới bên kia địa cầu.

“Ba năm! Chỉ ba
năm, Miểu Miểu!!” giọng nói của hắn càng mê người, ánh mắt cũng dịu dàng tới
mức phóng điện.

Tai tôi không
chỉ mềm èo đi, tim cũng mềm, ánh mắt cũng không chịu nổi sóng điện cường độ cao
của hắn.

Thỏa hiệp!!

Ba năm! Được, ba
năm!!

Tôi tiếp tục bị
hắn ôm vào ngực, hắn ôm tôi như ôm trẻ con vậy.

Tôi đang hưởng
thụ, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, nhất thời gào khóc lớn.

Khang Duật kinh
ngạc “Cậu khóc cái gì?”

“Ngực,
ngực con gái ngoại quốc đều rất to!!!” nước mắt tôi phun ra như hai dòng
thác.

“…”

Lần này tới lượt
Khang Duật thống khổ xoay người đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.