Vô Thượng Sát Thần

Chương 212: Ai so với ai khác cuồng?



Ánh Tuyết Lâu một mảnh tĩnh mịch, mọi người kinh hãi nhìn hai người trên mặt băng. Thời gian dường như dừng lại, Tiêu Phàm một tay cầm đao đặt ở đỉnh đầu Bách Lý Văn Phong khiến hắn không thở nổi.

– Thật mạnh!

Đám người kinh hô, một màn kia phát sinh quá nhanh, rất nhiều người ở đây
căn bản không có phản ứng, không biết phát sinh chuyện gì, mãi đến lúc
sau mới hồi phục lại tinh thần.

Một đao, chỉ vẻn vẹn một đao,
Hoàng Thành Thập Tú xếp thứ chín Bách Lý Văn Phong liền bại trận, thậm
chí ngay cả sinh tử đều không thể chống đỡ, đây là loại thực lực như thế nào?

Bên trên Ánh Tuyết Lâu, sắc mặt đám người Tuyết Ngọc Long,
Bách Lý Cuồng Phong, Trần Phong âm trầm vô cùng, bọn hắn biết Tiêu Phàm
rất mạnh, nhưng loại chuyện này cũng quá bất hợp lý.

Dù là trong mắt Ảnh Phong cùng Lâu Ngạo Thiên cũng lóe qua vẻ khác lạ. Hai người
bọn hắn một chiêu đẩy lui Bách Lý Văn Phong có thể làm được, nhưng bọn
họ là Chiến Tông đỉnh phong, mà Tiêu Phàm chỉ là Chiến Tông hậu kỳ.

Cái này chỉ là cảnh giới chênh lệch nhỏ, đối với phần lớn mọi người mà nói
đều không tính là gì, nhưng đối với nhân vật thiên tài mà nói lại là
khác biệt như trời với đất.

Có rất ít người tại Chiến Tông cảnh
hậu kỳ có thể chiến thắng thiên tài Chiến Tông cảnh đỉnh phong, nhưng
giờ phút này, Tiêu Phàm làm được, hơn nữa chỉ dùng vẻn vẹn một đao.

Thần sắc mỗi người không giống nhau, có chấn kinh, có kinh ngạc, có cười lạnh, cũng có sợ hãi…

Tiêu Phàm cầm Đồ Lục trong tay lạnh lùng nhìn Bách Lý Văn Phong, mặt coi thường nói:

– Ngươi mà cũng xứng đáng có tên trong Hoàng Thành Thập Tú? Ngươi chỉ là một con chó được cất nhắc.

Dứt lời, hắn thu hồi Đồ Lục quay người đi, tựa như Bách Lý Văn Phong sẽ làm bẩn ánh mắt hắn.

Sắc mặt Bách Lý Văn Phong trắng bệch, toàn thân nơm nớp lo sợ, một sát na
kia, hắn căn bản không biết phát sinh cái gì, hắn còn tưởng mình đã
chuẩn bị bước vào quỷ môn quan.

Thẳng đến lúc Tiêu Phàm rời đi,
Bách Lý Văn Phong mới khôi phục vài tia huyết sắc, hắn như thế nào cũng
không nghĩ đến bản thân vậy mà thất bại, một chiêu của Tiêu Phàm đều
không tiếp nổi.

– Không, ta không bại, nhất định là đang nằm mơ, cho dù hắn rất mạnh, hắn cũng không dám giết ta!

Trong lòng Bách Lý Văn Phong gào thét, đột nhiên mặt lộ vẻ dữ tợn, một chưởng hướng phía sau Tiêu Phàm đánh tới.

– Đi chết đi cho ta!

Bách Lý Văn Phong phẫn nộ một kích, thế công tấn mãnh cơ hồ dùng hết toàn bộ lực lượng của hắn, Tiêu Phàm giờ phút này đưa lưng về phía hắn, cho dù
muốn tránh cũng không khả năng a.

– Lão Tam (Tiêu huynh) cẩn thận phía sau!

Mấy người Bàn Tử và Tuyết Ngọc Hiên kêu to, sắc mặt sợ hãi vô cùng, mà đám người Tuyết Ngọc Long lại lạnh lùng cười một tiếng.

Chỉ cần Tiêu Phàm chết, đâu có ai quan tâm là đánh lén hay không, người chết chính là không có quyền nói chuyện.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, nụ cười trên mặt mấy người Tuyết Ngọc Long cứng
đờ, con ngươi chậm rãi mở rộng. Trong con mắt bọn hắn, thân ảnh Tiêu
Phàm đột nhiên bay lên thẳng vào tầng mây, tốc độ nhanh chóng như thiểm
điện.

– Đây là thân pháp gì, làm sao lại nhanh như vậy!

Con ngươi đám đông co rụt lại, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.

Chỉ có ít người trầm mặc không nói, bỗng nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Tuyết Ngọc Long và Tuyết Ngọc Hiên, thần sắc hỏi thăm, sắc mặt
hai người cũng cực kỳ không bình tĩnh.

– Tiêu Phàm thi triển hình như là Thân Pháp Chiến Kỹ đặc thù của Hoàng Thất, Thế Vân Tung, Tiêu Phàm làm sao biết chứ?

– Chẳng lẽ là học trộm? Không có khả năng. Tiêu Phàm thi triển Thế Vân
Tung ta cảm thấy so với hai đại Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long và Tuyết Ngọc
Hiên còn thuần thục hơn, động tác cũng càng thêm cân đối.

– Thiên hạ chiến kỹ vô số, không có bộ phận chiến kỹ đặc biệt thuộc về ai,
Hoàng Thất cũng là ngẫu nhiên có được Thế Vân Tung mà thôi, cũng không
có nghĩa là Thế Vân Tung chính là của Hoàng Thất.

Đám người khe
khẽ bàn luận, sợ khiến cho Tuyết Ngọc Long và Tuyết Ngọc Hiên nghe được, dù sao đây cũng là một trong át chủ bài của Hoàng Thất, cứ như vậy bị
Tiêu Phàm tuỳ tiện thi triển, hai người giờ phút này tâm tình chắc cũng
không hề dễ chịu.

Ầm!

Đúng lúc này, Tiêu Phàm từ tầng mây rơi xuống, hóa thân thiểm điện một cước đá vào ngực Bách Lý Văn Phong.
Bách Lý Văn Phong như đạn pháo bay ra, máu tươi trong miệng phun ra.

Phanh phanh phanh!

Tiêu Phàm lách mình biến mất tại chỗ, lưu lại một đạo đạo thân ảnh trên hư
không, Bách Lý Văn Phong bị Tiêu Phàm làm thành đống cát, đá tới đá lui.

Một cước cuối cùng, Tiêu Phàm nhảy lên thật cao, trực tiếp một cước dẫm lên phần bụng Bách Lý Văn Phong, hung hăng đem Bách Lý Văn Phong giẫm ở
trên mặt băng.

Răng rắc một tiếng, mặt băng đột nhiên vỡ ra, xuất hiện một cái lỗ thủng khổng lồ, Bách Lý Văn Phong trực tiếp bị nhấn
chìm trong lỗ thủng.

– A!

Một tiếng hét thảm thiết từ trong kẽ nứt phát ra, băng tuyết nứt vỡ

mang theo một mảng lớn nước đá, Bách Lý Văn Phong rơi ở trên mặt băng, toàn
thân run rẩy, máu tươi sớm đã đông kết thành cục băng.

– Ngươi không phải muốn để cho ta nếm thử cái gì minh bạch sao, cái gì là chênh lệch sao? Làm sao đã ngã xuống nhanh như thế?

Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Bách Lý Văn Phong, đem lời nói trước đó trả lại cho hắn.

Đôi mắt Bách Lý Văn Phong hung lệ, một câu đều không nói được, sắc mặt khó
coi vô cùng, vừa rồi hắn phách lối nói thế khiến tất cả mọi người ở đây
đều nghe được.

Muốn để Tiêu Phàm minh bạch cái gì, cái gì là
chênh lệch, cái gì là thế gia nội tình, nhưng mà bây giờ lại bị bại như
thế, tất cả những thứ này đều chứng minh Bách Lý Văn Phong là vô tri cỡ
nào, cuồng vọng cỡ nào.

Đây quả thực so với việc giết hắn còn còn làm cho hắn khó chịu hơn. Điều này khiến Bách Lý Văn Phong xấu hổ không chịu nổi, đồng thời đối với Tiêu Phàm càng thêm hận thấu xương.

Trong lòng đám người bỗng nhiên rung động, Tiêu Phàm một chiêu này có thể so
sánh với việc giết Bách Lý Văn Phong còn hung ác hơn, từ nay về sau,
Bách Lý Văn Phong đoán chừng nhìn thấy Tiêu Phàm đều sẽ nhượng bộ lui
binh, hoặc có lẽ là, Hoàng Thành Thập Tú về sau sẽ mất thêm một người.

– Tiêu Phàm, ngươi không khỏi khinh người quá đáng!

Đột nhiên, Bách Lý Cuồng Phong từ trên Ánh Tuyết Lâu nhảy xuống, chân giẫm trên mặt băng, thần sắc băng lãnh nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Bách Lý Cuồng Phong, cười lạnh nói:

– Ta khinh người quá đáng? Thời điểm hắn đánh lén ta, ngươi có từng nói
Bách Lý Văn Phong khinh người quá đáng? Gia tộc Bách Lý lúc giết người,
làm mưa làm gió, ngươi có từng nói câu khinh người quá đáng?

– Bách Lý gia tộc ta, há là người như ngươi có thể so sánh?

Bách Lý Cuồng Phong nhe răng cười, người không động, khí thế phóng tới Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm không mảy may lùi, tranh phong đối kháng, nói:

– Ngươi đơn giản là muốn thay đệ đệ ngươi tìm lại mặt mũi, không cần nhiều lời, Tiêu Phàm ta nghênh đón.

– Chỉ bằng ngươi sao?

Con ngươi Bách Lý Cuồng Phong băng lãnh, sát khí nở rộ:

– Đao Chi Nhất Đạo, giết người như giết chó!

Khí tức bá đạo, cuồng vọng quét sạch tứ phương. Bách Lý Cuồng Phong vốn nổi danh hung lệ, cuồng ngạo, Lâu Ngạo Thiên đều muốn nhượng bộ lui binh.

– Ý ngươi là, muốn ta dùng đao chiến ngươi?

Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười:

– Cũng tốt, hai ngày trước vừa mới chạm đến Đao Đạo, trước đó đã tìm
người thử qua đao, có vẻ như dùng đao cũng không tệ, vừa vặn hôm nay lấy thêm ngươi thử xem.

Hôm nay lấy thêm ngươi thử xem?

Ngữ
khí rất bình thản, nhưng ai cũng bị lời nói này làm cho chấn kinh, vừa
mới chạm đến Đao Đạo, liền muốn lấy Bách Lý Cuồng Phong thử đao? Đây là
hạng cuồng ngạo gì cơ chứ?

– Nghe nói Bách Lý Cuồng Phong rất
ngông cuồng, không nghĩ tới hôm nay thấy hắn còn cuồng hơn, bất quá nói
trở lại, cái này cũng do Tiêu Phàm.

– Bách Lý Cuồng Phong danh
xưng là Đao Cuồng, tại Đao Đạo, người cùng tuổi không ai có thể địch
được y. Tiêu Phàm vừa mới chạm đến Đao Đạo liền muốn cùng Bách Lý Cuồng
Phong thử đao, ta xem hắn căn bản không phải cuồng vọng, mà là vô tri!

– Vậy cũng chưa hẳn, nghe nói mấy ngày trước Tiêu Phàm dùng đao thắng
Trần Phong, Trần Phong mặc dù không bằng Bách Lý Cuồng Phong, nhưng vẫn
chênh lệch không xa.

Đám người cũng biến thành kích động, bọn hắn tựa như rất chờ mong trận chiến giữa hai người. Bách Lý Cuồng Phong rất ngông cuồng, nhưng Tiêu Phàm cũng không yếu, hai người đến cùng ai so
với ai còn ngông cuồng hơn?

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.