Vô Thượng Sát Thần

Chương 198: Tử Thần Châu



– Đầu tiên, Song Dực Kim Thiền chỉ là Ngũ Phẩm Hồn Thú, cho dù là Hồn
Tinh Ngũ Phẩm Hồn Thú đỉnh phong cũng chỉ có giá 10.000 Trung Phẩm Hồn
Thạch, thi thể nhiều nhất 8.000 Trung Phẩm Hồn Thạch. Cái này tính toán
đâu ra 50.000 Trung Phẩm Hồn Thạch.

Bàn Tử cẩn thận phân tích.

Chỉ một thoáng, ánh mắt Tuyết Lung Giác, Tuyết Ngọc Long, Tần Mặc cùng Tần Mộng Điệp tất cả đều rơi vào người Bàn Tử.

Bàn Tử thập phần bình tĩnh, tiếp tục nói:

– Kim Thiền Hồn Sí chỉ là Hồn Binh Ngũ Phẩm Trung Giai, phí chế tạo cộng
lại vào khoảng 20.000 Trung Phẩm Hồn Thạch, nói 3 vạn vẫn là nhiều.

Khó trách Bàn Tử khinh thường như thế, giá khởi điểm 50.000 Trung Phẩm Hồn Thạch đúng là cao.

– Không thể nói như vậy, vật hiếm thì quý, đầu tiên, Song Dực Kim Thiền
thập phần hi hữu, muốn có được xương cánh hoàn chỉnh của Kim Thiền là
thập phần gian nan, 50.000 Trung Phẩm Hồn Thạch xác thực không tính là
gì, theo ta thấy, 10 vạn cũng không tính là nhiều.

Tiêu Phàm lắc đầu nói, hắn chuẩn bị nhấc tay kêu giá.

– Nếu như ngươi tìm được vật liệu, ta có thể đúc tạo ra.

Bàn Tử cười ha hả nói, cười thập phần biến thái.

– Bàn Tử, ngươi là Ngũ Phẩm Chú Tạo Sư?

Tuyết Lung Giác kinh ngạc nhìn Bàn Tử nói, một mặt không thể tưởng tượng nổi bộ dáng.

Nghe được Bàn Tử nói, Tiêu Phàm tay lại rút về, trong mắt cũng lóe qua một
tia ngoài ý muốn. Bất quá hắn biết rõ Bàn Tử không nói dối, tên gia hỏa
này không nghĩ tới đã có thể đúc tạo ra Ngũ Phẩm Hồn Binh.

Phía
dưới Phòng Đấu Giá, mấy ánh mắt nhìn thấy trong gian phòng trang nhã
Tiêu Phàm vừa mới giơ tay phải lên, nhưng lại buông xuống, trong mắt lập tức lóe qua một tia khinh thường.

– Xem ra Tiêu Phàm cũng có thời điểm sợ hãi, chúng ta liền không để cho hắn đạt được.

Âm thanh Thất Dạ lạnh lùng nói.

– Hừ, dám vũ nhục Kiếm Vương Triều, đấu giá hội này, hắn đừng mong có được bất luận vật phẩm đấu giá nào!

Một người thanh niên khác lạnh băng nói.

Nếu như Tiêu Phàm nghe được, sắc mặt nhất định sẽ co lại, Kiếm Vương Triều
thật đúng là tự luyến không phải bình thường. Từ đầu đến cuối, Tiêu Phàm căn bản không đem Kiếm Vương Triều để ở trong lòng.

– 10 vạn!

Một đạo thanh âm vang lên, ánh mắt đám người không hẹn mà cùng chuyển hướng đến vị trí Huyết Yêu Nhiêu trong lâu các.

Nguyên bản có ít người còn muốn dùng ánh mắt khiêu khích, chẳng qua là khi bọn hắn nhìn thấy Ảnh Phong liền không khỏi run run, vội vàng ngậm miệng
không nói.

10 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, giá cả không tính quá
cao, nhưng lại tuyệt đối không thấp, mọi người không muốn đắc tội với
Ảnh Phong nên đành phải đem cái cực phẩm nhỏ này tặng cho Ảnh Phong.

Đây chỉ là kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất, đám người cũng không để ở trong
lòng, có thể đến Lăng Vân Thương Hội tham gia đấu giá hội, không phú thì quý. Ngũ Phẩm Hồn Binh còn chưa khiến bọn họ lưu tâm, họ cũng không
nguyện ý vì một kiện Ngũ Phẩm Hồn Binh đắc tội người kia.

Huống chi đằng sau còn 127 kiện vật phẩm đấu giá, Kim Thiền Hồn Sí chỉ tính là cấp độ bảo bối trung đẳng.

Tiếp theo một lần đấu giá tầm 10 loại bảo bối, có Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, có Lục
Phẩm Vương dược, cũng có quáng thạch hi hữu, không thể không nói, Lăng
Vân Thương Hội thật đúng là không phải giàu có bình thường.

Mặt
khác, do đấu giá sư Lý Vũ Phỉ khống chế, mỗi một kiện vật phẩm đấu giá
đều vượt qua gấp đôi giá cả dự đoán. Khó trách Lăng Vân Thương Hội lại
để cho Lý Vũ Phỉ chủ trì đấu giá hội.

Kiếm Vương Triều nhìn thấy Tiêu Phàm không xuất thủ, bọn hắn đều cười lạnh, thầm nghĩ Tiêu Phàm bị bọn hắn dọa sợ.

– Tiếp theo là kiện vật phẩm này, rất thần bí, cũng rất kỳ lạ, nguyên bản ta muốn lưu lại, nhưng lại sợ làm hư quy củ, cuối cùng chỉ có thể nhịn
đau cắt thịt, lấy ra đấu giá.

Lý Vũ Phỉ lộ ra vẻ đau lòng, trên bình đài bên cạnh nàng trưng bày một hộp óng ánh trong suốt.

Trong hộp có một khỏa hạt châu ánh tím lóng lánh, hạt châu không lớn, chỉ như một con mắt, nhưng lại óng ánh trong suốt, huỳnh quang điểm điểm như vô số sao trời tô điểm trong đó.

– Thật xinh đẹp.

Tuyết Lung Giác ôm Niệm Niệm đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ, vừa hay nhìn thấy hạt châu màu tím, hai mắt Niệm Niệm nhìn không dứt.

– Ta còn chưa có đưa lễ vật gặp mặt Niệm Niệm đây, hạt châu này liền mua xuống đưa cho Niệm Niệm vậy.

Tuyết Ngọc Hiên cười nhạt một tiếng.

Tiêu Phàm không nói, mặc dù hắn biết rõ khỏa hạt châu này có giá trị không
nhỏ, nhưng không có phản đối, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, Tuyết
Ngọc Hiên là phát ra từ nội tâm, thập phần thành khẩn, không phải đơn
giản muốn nịnh nọt mình.

– Hạt châu này được chúng ta mệnh danh
là Tử Thần Châu, giá trị không thua Ngũ Phẩm Hồn Binh, giá khởi điểm,
60.000 Trung Phẩm Hồn Thạch.

Lý Vũ Phỉ cười tủm tỉm nói.

– 60.000!

– 65.000!

Rất nhiều tu sĩ nhao nhao báo giá cả, cái khỏa hạt châu này trong nháy mắt
hấp dẫn vô số ánh mắt nữ tu sĩ, cho dù Lý Vũ Phỉ cũng đều lộ ra thần sắc không muốn đấu giá.

Hạt châu này thực sự thật xinh đẹp.

– 150.000!

Nhìn thấy giá cả đang không ngừng lên cao, Tuyết Ngọc Hiên trực tiếp báo giá.

150.000 báo giá, khiến hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, rất nhiều người nhìn vị trí gian phòng Tiêu Phàm, muốn nhìn rõ ràng bên trong là ai.

– Là Tiêu Phàm!

Kiếm Vương Triều nhất thời kích động lên.

– 160.000!

Thất Dạ không chút do dự báo giá, bọn hắn đã âm thầm thề không cho Tiêu Phàm có được một kiện vật phẩm, đây chỉ mới vừa bắt đầu.

– 180.000!

Tuyết Ngọc Hiên hơi hơi cau mày một cái, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, trừ Tuyết Ngọc Long còn có ai dám cố ý nâng lên nữa.

– 190.000!

Nhưng âm thanh chưa kịp dứt, lại một đạo thanh âm vang lên, đồng dạng là người Kiếm Vương Triều.

– Ngọc Hiên huynh, thôi, một kiện đồ chơi mà thôi.

Tiêu Phàm khoát khoát tay, trong mắt lóe lên một vòng lãnh quang, hắn tự
nhiên biết là ai đang ra giá, trừ người của Kiếm Vương Triều thì không
ai dám cố ý làm khó dễ hắn.

– Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Tuyết Ngọc Hiên khoát tay, thần sắc thập phần kiên quyết đi đến bệ cửa sổ bên cạnh, thản nhiên nói:

– 20 vạn!

– 20…

Kiếm Vương Triều cười ha ha một tiếng, vừa định tiếp tục nâng giá nhưng mà,
bọn hắn nhìn thấy đứng ở bệ cửa sổ kia là Tuyết Ngọc Hiên, lời nói trực
tiếp nuốt vào, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng.

M* nó, không phải Tiêu Phàm đang ra giá sao? Làm sao đột nhiên biến thành Bát Hoàng Tử Tuyết Ngọc Hiên?

Kiếm Vương Triều mặc dù cường đại nhưng cũng không dám cùng Tuyết Nguyệt
Hoàng Triều va chạm chính diện, bằng không những năm gần đây Kiếm Vương
Triều đã sớm quật khởi, đâu phải chịu ủy khuất dưới người.

Ánh
mắt Kiếm Vương Triều quét về phía bên trong nhã gian, phát hiện Tiêu
Phàm giống như cười mà không phải cười nhìn bọn hắn. Vẻ mặt này khiến
đám Kiếm Vương Triều không khỏi rùng mình.

Bọn hắn đột nhiên có chút hối hận, cứ như vậy bị Tiêu Phàm hãm hại đều không biết.

– 20 vạn lần thứ nhất, còn có giá cao hơn không?

Thần sắc Lý Vũ Phỉ bất động, tiếp tục nói.

Hiện trường lặng ngắt như tờ, Tuyết Ngọc Hiên dù sao cũng là một trong hai
đại Hoàng Tử xuất sắc nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, cũng là Hoàng Thành Thập Tú bài danh đệ tứ cường giả, có ai dám khinh thị hắn?

Ba
lần kêu giá hoàn tất, cuối cùng Tử Thần Châu bị Tuyết Ngọc Hiên thành
công lấy xuống, ánh mắt u lãnh quét về phía đám người Kiếm Vương Triều,
dọa Kiếm Vương Triều sắc mặt trắng bệch.

Tuyết Ngọc Hiên không
tranh, không có nghĩa là hắn không nhạy bén. Lúc Tiêu Phàm lộ nét mặt,
hắn liền minh bạch Tiêu Phàm cùng đám người kia có quan hệ gì.

Thân làm Hoàng Tử, được cái này mất cái kia, nếu như đã tin tưởng Tiêu Phàm
cùng Bàn Tử, vậy hắn tự nhiên không chút do dự lựa chọn Tiêu Phàm.

Hồi lâu, Tuyết Ngọc Hiên mới thu hồi ánh mắt, người Kiếm Vương Triều liền buông lỏng một hơi.

Trong lòng Tiêu Phàm hơi hơi ngoài ý muốn, Tuyết Ngọc Hiên nguyên lai cũng có một mặt bá đạo sắc bén, đây là thứ mà một Hoàng Chủ nên có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.