Tiệm Cơm Nhỏ

Tiệm Cơm Nhỏ – Chương 48-2



Triển Linh đem khay đặt trên một cái bàn trống, cười nói “Đều có đủ, cái này nhiều hơn, chư vị không cần sốt ruột, trước mọi người nếm thử một chút không cần tiền. Nếu cảm thấy ngon hãy mua, sợ mua rồi ăn không quen lại hối hận thì sao?”

Món này vịt nướng ăn kèm với hồ dưa thái mỏng, giá cả cao hơn một chút sợ nghe nói tới mọi người liền chùn bước, chi bằng lúc này trước miễn phí ăn, khi mọi người thưởng thức qua, mặc dù hôm nay bỏ được nhưng nhịn lâu cũng khó chịu nỗi, cũng sẽ bóp bụng mua ăn vài lần.

Mọi người thấy nàng một bên nói giỡn, một bên động tác nhanh nhẹn.

Một miếng bánh tráng nhỏ mỏng, to cỡ lòng bàn tay, mơ hồ nhìn xuyên thấu dưới lòng bàn tay.

Lão bản nương trước gắp hai miếng thịt có cả da chấm vào tương ngọt bỏ lên, tiếp theo là hành muối cùng hồ dưa thái lát mỏng, các ngón tay đem bánh tráng cuộn lại, bên trong lờ mờ nhìn thấy sắc màu rau thịt rất là đẹp mắt.

Một nam trung niên mặc phục xanh ngọc, trường bào thêu năm phúc cùng trường thọ kinh ngạc kêu lên “Là ăn cùng với hồ dưa sao?”

Món đó lại dùng cho món ăn chơi, chưởng quầy thế mà dám cho bọn họ ăn thử miễn phí!

Nhưng hắn cũng là người buôn bán, nghĩ lại liền minh bạch tính toán của Triển Linh.

Đầu năm nay không còn kiểu giá cả rẻ mới buôn bán được, chỉ cần đồ vật thật tốt, không sợ sẽ không ai mua. Nếu chưởng quầy có thể miễn phí một lần hồ dưa thái mỏng, nghĩ đến tư vị món này sẽ ngon không thể tả.

Một cái bánh cuốn bên trong chỉ có hai mảnh thịt vịt mỏng, trong sảnh có hai mươi vị khách nhân đang ngồi, bất quá cũng chỉ dùng nửa con vịt, một trái hồ dưa thôi.

Khách Điếm Một Nhà ít khi có đãi ngộ thế này, mọi người không khỏi khẩn trương lên, sau đó Tiểu Ngũ dùng cái đĩa nhỏ, đem cho mỗi người một cái bánh cuốn nếm thử.

Mùi vị này thật ngon khó lường.

Mùa đông khí lạnh gian nan, rau xanh càng ít, thức ăn hầu như đều là dầu mỡ, nhưng một ngụm này ăn xuống, hương vị hồ dưa thơm mát miệng đầy, lại không lấn át hương vị thtj ngọt ngào, ngược lại hương vị món ăn nâng lên một tầng cao mới!

Lại có thêm một ít hành muối cắt mỏng càng tăng hương vị đặc biệt, cảm giác món này không thể thiếu bất cứ một vị nguyên liệu ăn kèm nào.

“Thật thống khoái!” Nam tử mặc áo choàng xanh ngọc vỗ án cười to, hô lên “Chưởng quầy, ta muốn một con vịt với nguyên liệu ăn kèm giống thế này!”

May mắn hắn ăn thịt nướng mới no hai phần, bằng không khó mà ăn được tiếp món này, sao biết được hương vị vịt nướng ngon thế nào?

Triển Linh khoát tay, Tiểu Ngũ liến lên, cười tủm tỉm nói “Một phần vịt nướng nguyên con, một lượng hai bạc!”

Nam tử trung niên kia sớm có chuẩn bị, bản thân cũng không thiếu bạc, cho nên cũng không kinh ngạc, chỉ là khách nhân khác có mặt đang ngồi thì không khỏi hút một ngụm khí lạnh.

Một lượng bạc sao!

Một con vịt, thế nhưng tốn một lượng bạc!

Một lượng hai bạc, ở chợ có thể mua được biết bao nhiêu con vịt đâu?

Thời đại, phải chạy ba đến bốn mươi dặm mới có điểm nấu cơm, bắt đắc dĩ mới đi ăn cơm hàng quán, nhưng mà như vậy, vẫn khiến không ít người chấn kinh.

Bản năng mọi người chỉ muốn nếm thử mới lạ, nhưng mới vừa ăn qua, không nói đến tư vị mỹ diệu thế nào, chỉ là bên trong có hồ dưa thái mỏng, đều biết được giá cả không hề rẻ.

Nghĩ lại nguyên liệu khá là trân quý.

Trân quý sao? Kỳ thật rất là quý; Nhưng giá trị thì sao? Con mẹ nó quá là đáng giá!

Hồ dưa là cây trồng quý trong nhà ấm, trái nhỏ không lớn, chưa nói đến đưa lên bàn cân mua bán, cho nên nhiều gia đình đều không dám hỏi đến, mà mùa đông có ăn thì càng trân quý hơn nhiều.

Đối với phản ứng của mọi người Triển Linh sớm đoán được, lập tức như là tri kỷ nói “Một phần nguyên con khó mà mọi người ăn hết, nếu ăn không hết nguyên con có thể mua nữa con.”

Như vậy, chỉ hơn nữa lượng bạc mua được rồi.

Mọi người cân nhắc một hồi, ừm, miễn cưỡng thừa nhận trong phạm vi có thể. Lại nói, thứ nhất lâu rồi mới ăn được mỹ thực mới mẻ như vậy, thứ hai, nguyên liệu ăn kèm là cây trồng trong nhà ấm đó!

Mua!

Vì thế những người này đều mua nữa con, không bao lâu, cũng bán được ba con.

Nếu chưa nếm thử, xuất bạc họ còn có thể đau lòng kiềm lại, nhưng nếm thử qua, nào ai còn cảm thấy không đáng sao!

Thôi, là món ăn trân quý, giá cả phải thế rồi, một tháng ăn vài lần cũng không tồi.

Nhị Cẩu Tử ở bên cạnh ghi sổ, bàn tính đánh vang bạch bạch, miệng cười không khép được.

Triển cô nương rất là lợi hại, những thứ xem như bình thường, vào tay người liền biến thành vô cùng mỹ vị. Trước kia hắn cảm thấy một vại đồ chua 50 văn đủ kinh thế hãi tục, nhưng hôm nay xem ra, đều là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!

Một lượng bạc, một con vịt một lượng bạc, đáng giá nhất chỉ có hồ dưa thôi, còn có nguyên liệu nào quý hiếm hơn sao?

Hắc hắc, cảm thấy trước đó một lòng một dạ đi theo Triển cô nương là quyết định đúng đắn.

Triển Linh lại cầm dĩa đồ chua tặng cho mỗi bàn, cười nói “Đa tạ chư vị từ xa đến ủng hộ, bất quá ngày sau cũng không cần chạy xa như vậy, muốn ăn sẽ liền có.”

Mọi người vừa nghe, sôi nổi hỏi “Chính là muốn dọn đến trong thành sao?”

Nam tử mặc áo choàng xanh ngọc nuốt xuống một ngụm bánh tráng cuốn, liếm liếm môi, nghe vậy cười nói “Nên làm như vậy,” lại cười nói với khách nhân xung quanh “Nếu sớm mở cửa hàng ở đó, ta cũng không phải vì mấy bình đồ chua mà cho người chạy ra ngoài này.”

Trước hắn nếm thử món đồ chua của tửu lầu Phan Gia, nên ăn ở đây liền nhận ra cái mùi vị đó. Chỉ là sau đó nhiều nơi cũng làm món đó bán, giá cả cũng tiện nghi hơn nhiều, nhưng hắn vẫn thích ăn của Khách Điếm Một Nhà, hương vị những nơi kia đều kém hơn một chút.

Ở đây có người nhận biết hắn, liền cười nói “Nói đến luận về mỹ thực, không ai so được với chưởng quầy Hồ, nghe nói thương kim nhà ngài vừa đầy tháng? Chúc mừng chúc mừng!”

Hồ chưởng quầy làm mua bán khá tốt, tiêu tiền cũng hào phóng, mấy tháng chỉ cần bà nương trong nhà muốn ăn, hắn liền cho người đi tìm đồ ăn, nhất thời truyền thành trò cười cho mọi người. Nói hắn là nam nhân không đủ kiên cường, lại bị cái đàn bà sai bảo, lại không nghĩ tới, rất nhiều nữ nhân hâm mộ tức phụ nhà hắn.

Có được nam nhân biết ấm lạnh như vậy, không uổng công sống trên đời này cũng.

“Cùng vui cùng vui!” Hồ chưởng quầy hướng người chúc mừng mình chắp tay, không khí vui mừng lan hai bên má “Bà nương nhà ta thật biết ganh đua, sinh được nữ nhi ngoan ngoãn, trắng nộn, mắt to miệng nhỏ, lớn lên sẽ là tiểu cô nương xinh đẹp, không giống như ta thô thiển, ha ha. Chỉ cần thấy con bé, mọi mệt mỏi đều cảm thấy xứng đáng!”

Người nọ cũng biết Hồ chưởng quầy yêu thương thê nữ, lập tức dung lời hay ý đẹp nói theo “Đúng rồi, cha mẹ cả đời làm lụng còn không phải vì cấp hồi môn cho con mình đó sao!”

Hồ chưởng quầy gật đầu nói đúng rồi, lại sang sảng cười, lại gọi thêm một con vịt nướng cho sai vặt đem về nhà trước, hắn dặn dò “Nói với phu nhân đây là vịt nướng kiểu mới của Khách Điếm Một Nhà, ta đã nếm qua, rất là ngon, nói nàng ấy ăn đổi khẩu vị.”

Triển Linh cười nói “Hồ chưởng quầy thật đúng là người tốt, Hồ thái thái cùng Hồ tiểu thư thật là có phúc khí! Ít ngày nữa bổn tiệm đem tất cả đồ chua, trứng bắc thảo, trứng muối, món kho, vịt nướng, mì lạnh bày bán cửa hàng mặt tiền khu Huyền Vũ phía đông trong thành, còn thỉnh chư vị đến cổ động nhiều hơn!”

Mọi người đều trầm trồ khen ngợi, lại lao nhao hỏi mì lạnh là gì, hương vị thế nào, mà Hồ chưởng quầy là người tích cực nhất.

“Có Hồ chưởng quầy hứng thú, Việc mua bán của Triển cô nương càng thêm tốt hơn.” Đang nói, bỗng bên ngoài tiến vào một đôi phụ tử,người cha không đến năm mươi tuổi, gương mặt hiền từ, nhi tử giống hắn đến sáu bảy phần, chừng hai mươi mấy tuổi, nhìn thẹn thùng hơn một chút.

“Phan chưởng quầy!” Hồ chưởng quầy cùng Triển Linh đều chào đáp lại một tiếng.

Người tới đúng là cha con tửu lầu Phan Gia, Phan chưởng quầy cùng con thứ Phan Viên.

Thực khách dùng cơm tại Khách Điếm Một Nhà có nhận biết Phan chưởng quầy, thấy hắn cùng Triển Linh quan hệ hòa hợp như vậy đều có chút kinh ngạc.

Không phải đều nói cùng đồng hành là oan gia hay sao? Tại sao hai người này không những không đánh vỡ đầu chảy máu, ngược lại rất là hòa khí?

Triển Linh tự mình ra đón người lại bàn ngồi “Hôm nay rỗi rảnh sao lại đến đây được?”

Tiểu Ngũ mặt đầy tươi cười chào hỏi, lại vội lấy hai chiếc khăn ấm màu trắng đưa bọn họ lau tay, châm ly trà nóng, sau đó liền lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Phan chưởng quầy đánh giá bốn phía cười nói “Hôm nay ngày tốt, liền ra ngoài thăm thú một chút, cũng xem đồ ăn thế nào, ai ngờ càng đi càng xa, vì vậy ghé qua đây luôn.”

Hắn lại cùng Hồ chưởng quầy hàn huyên vài câu, ngẩng đầu thì thấy mọi người trong sảnh trưng ánh mắt phúc tạp nhìn mình ha hả cười “Vị Triển chưởng quầy này cùng lão hủ chính là anh em kết nghĩa, tay nghề của nàng mọi người đều cứ yên tâm!”

Đối thủ cạnh tranh chạy đến địa bàn nhà mình quảng cáo giùm, Triển Linh có chút ngượng ngùng “Ngài nói như vậy khiến ta rất là ngại ngùng.”

Phan chưởng quầy như cũ cười ha hả, xua xua tay “Ăn ngay nói thật thôi, này có là gì?”

Đây là lần thứ hai Phan chưởng quầy tới đây.

Lần đầu ngài ấy tới, Triển Linh vì quá kinh hách tưởng là tới phá đám, sau mới biết bản thân đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử không khỏi thấy hổ thẹn.

Lúc ấy nàng đã từng nhịn không được hỏi Phan chưởng quầy “Tốt xấu gì ngài cũng là chưởng quầy tửu lầu, chạy đến nơi này không sợ người nhìn thấy nói xấu sao?”

Không sợ, câu nói ấy giống như câu nói của các vĩ nhân đời sau từng nói, giống như giám đốc Pepsi chạy tới Coca Cola mua đồ vật, tổng tài MacDonald kêu gọi cả nhà đi KFC!

Lúc ấy Phan chưởng quầy cười, sau đó nói một câu mà cả đời Triển Linh khó quên.

“Triển cô nương, có lẽ ta già rồi khó tránh khỏi nói nhiều một chút. Cuộc đời này giống như bầu trời đầy sao, xem bất tận không đếm được, mỗi ngày mỗi ngôi sao lên xuống, người cũng có sinh lão bệnh tử, người xưa còn đó, người mới như măng mọc sau mưa, nào ai biết rõ?”

“Chớ nói thiên hạ to lớn, là một kẻ hèn trong châu Hoàng Tuyền này, nhiều dân cư như vậy, sinh ý nào mỗi mình tửu lầu Phan Gia làm được sao? Nếu mỗi khi có tửu lầu mới xuất hiện, cuộc sống ta liền ta liền khó an, hận không thể cùng người đấu sống chết, thì còn làm mua bán gì nữa!”

“Ta nhìn thấy, Triển cô nương vẫn chưa thiệt tình nguyện ý cùng người khác tranh đấu, chuyện này rất tốt, tuổi trẻ mà nghĩ được như vậy rất là khó… Ta nghĩ, nếu ai cũng đều như vậy, thiên hạ cũng liền thái bình rồi.”

“Chúng ta đều cùng nấu ăn, mỗi ngày cân nhắc cần những nguyên liệu gì để nấu, làm sao lại mệt mỏi vì lục đục với nhau khiến người ngoài chê cười…”

Nghe xong Triển Linh liền minh bạch vì sao tửu lầu Phan Gia có thể mấy chục năm đứng sừng sững mà không ngã.

Người này nhìn cuộc sống rất rõ ràng!

Lại sau này, nàng cùng Phan chưởng quầy thật có nhiều điểm chung.

“Đây là vịt nướng mới làm, mời Phan chưởng quầy, Phan công tử thong thả đánh giá.” Nàng bảo Tiểu Ngũ đem nửa con vịt lên.

Phan Viên cuống quít đứng dậy nói “Không dám, Triển cô nương không cần động thủ.”

Phan chưởng quầy xem Triển Linh bạn bè, tùy hắn cùng Triển Linh là cùng thế hệ nhưng sao có thể ngồi yên để Triển Linh ra tay được.

Triển Linh cười cười, lại đối với Phan chưởng quầy nói “Nói câu này mong ngài đừng giân, lệnh lang trò giỏi hơn thầy, tửu lầu Phan Gia ngày sau sẽ càng hưng thịnh hơn!”

Phan Viên có chút ngượng ngùng, liền nói không dám, Phan chưởng quầy lại cười ha hả, vuốt râu khiêm tốn nói “Quá khen, quá khen, ha ha ha!”

Làm cha, tất nhiên hy vọng con cháu kiên cường giỏi giang hơn, cho nên Triển Linh nói như vậy, hắn không bực ngược lại còn vui vẻ!

Triển Linh liền cười “Ta cũng là ăn ngay nói thật thôi. Kỳ thật nếu ta không nói ngài cũng tự biết mà phải không? Làng trên xóm dưới, biết bao người hâm mộ điểm này của ngài!”

Lời này là nàng nói thật.

Phan chưởng quầy có hai nhi tử, trưởng tử Phan Phương là người hào phóng sang sảng, đối với trù nghệ khá có thiên phú, hiện giờ quản việc thu mua bên ngoài, cùng các trướng mục lui tới mua bán. Con thứ Phan Viên là người mềm mỏng hay thẹn thùng, nhưng trù nghệ không thể chê, có thiên phú kinh doanh tửu lầu, hiện giờ liền quản bên trong.

Hai huynh đệ này giống như Phan chưởng quầy, đều là người chính trực.

Trước đó không lâu Triển Linh cùng Tịch Đồng còn ngầm nói chuyện, chỉ cần những người này không có ý nghĩ sai lệch, ít nhất hai ba đời nữa, tửu lầu Phan Gia vẫn rực rỡ không suy!

Phan chưởng quầy ăn thử vịt nướng thập phần khen, lại nói với Phan Viên “Con so với Triển chưởng quầy còn lớn hơn vài tuổi, thiên tư lại kém xa nàng ta.”

Bị trước mặt người ngoài quở trách, Phan Viên cũng không giận, ngược lại rất là thành khẩn gật đầu “Phụ thân nói đúng, Triển chưởng quầy tuổi còn trẻ thông tuệ hơn người, ta theo cũng không kịp.”

Triển Linh nào dám tham công chứ? Vội nói “Đây vốn không phải do ta sáng chế ra, đều là, hải, đều là sư phụ ta chỉ dạy, ta cải tiến lại một chút, bất quá cũng là bắt chước người khác thôi.”

Nàng liên tiếp đưa ra nhiều món ngon mới lạ, không muốn mọi người chú ý thật là khó, lúc trước nói với Phan chưởng quầy bản thân là học từ người khác, vậy mà chưởng quầy lại không nhớ, còn nghĩ nàng khiêm tốn, ngược lại càng tôn sùng nàng.

Triển Linh bất đắc dĩ, không muốn đem công lao người khác kéo cho mình, đơn giản giải thích sư phụ đã quy tiên, mọi giải thích liền rất là hợp lý.

Phan Viên liền cười “Triển chưởng quầy khách khí, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, mặc dù có sư phụ xuất sắc, nếu đồ đệ thiên tư hữu hạn, cũng không để lại tên tuổi gì.”

Ý hắn nói một sẽ không nói hai, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, căn bản không vì đối phương là đối thủ cạnh tranh nhà mình mà cố ý chửi bới.

Phan chưởng quầy xem bọn họ nói chuyện mỉm cười, trong lòng lại không khỏi tiếc nuối.

Nếu hôn sự nhi tử chậm lại được một chút… Tuổi hai người này tương đương, tính cách lại trầm ổn hào phóng, nếu là được chọn là con dâu ông thì tốt quá.

Không phải ông nói con dâu hai không tốt, chỉ là tính tình quá mềm, lo liệu việc trong nhà thì còn được, nhưng đối với sự nghiệp trong nhà, chuyện gấp thì đều không giúp gì được.

Thôi, nhân sinh trên đời không thể như ý chín mười phần, nếu bỏ lỡ, đó chính là vô duyên, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Không thành vợ chồng, làm tri kỷ bằng hữu cũng rất tốt.

Hắn già rồi, vị Triển cô nương này lại mới vừa bộc lộ tài năng, nghe nói lại cùng thiên kim tri châu thân thiết, tri châu đại nhân cũng thập phần thưởng thức. Cho nên chẳng sợ nàng vô tâm xưng bá, ngày sau cũng không thể khinh thường, ý trời đã định. Hai hổ cùng đánh nhau, chỉ tổ để người khác ngư ông đắc lợi, chi bằng trước đem quan hệ giao hảo tốt.

Nhiều bằng hữu sẽ bớt đi nhiều địch nhân.

Ngày sau khi mình có xa rời trần thế, phàm tửu lầu Phan Gia có xảy ra chuyện gì, Triển cô nương cũng sẽ không bàng quan mà đứng nhìn.

Ai, làm cha mẹ, luôn nghĩ sao con đường thoải mái nhất cho con cái mình đi hay sao?

Mọi người nói chuyện nửa ngày, Phan chưởng quầy có chi nhánh mới khai trương cần đi cổ động, lúc này mới rời đi.

Buổi tối Triển Linh cùng Tịch Đồng, Triển Hạc ăn cơm còn nói tới chuyện này “Phan chưởng quầy là người nhìn đời quá thấu triệt, người như vậy, cho dù bão táp mưa sa thế nào cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”

Buổi tối nàng làm thịt luộc thái lát mỏng, chấm với nước ớt cay rát, ăn với cơm quả thật đã nghiền!

Tịch Đồng cũng thưởng thức cách làm người của Phan chưởng quầy, nghe nàng cũng góp lời.

“Đúng rồi, nói đến bằng hữu,” Triển Linh bỗng hiếu kỳ nói “Muội tới nơi này mới mấy tháng nhận thức không ít người, huynh tới trước nửa năm, sao không thấy nói gì đến bằng hữu vậy?”

Ý là sao không thấy nói gì về bạn bè giao tiếp cả?

Đang kẹp lát thịt Tịch Đồng dừng một chút, biểu tình có chút vi diệu nói “Nếu nói là bằng hữu, xem như có một người…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.