Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu – Chương 47: Trần gia có một vị hoàng hậu đã qua đời!



Edit: Khả Khả

Đã lâu rồi, Vân Kiều chưa đến dạo Ngự Hoa Viên, nhìn thấy khắp nơi cỏ xanh tươi tốt, nàng bất giác phát hiện mùa xuân đã qua, sắp sửa bước vào mùa hạ.

Lúc trước, nàng sống trong “bận rộn”, sau lại nghỉ dưỡng trên giường một thời gian….

Cuối cùng để lỡ cảnh xuân tươi đẹp.

Đã bước sai đường thì không thể thay đổi, việc nàng có thể làm bây giờ là sửa sai, trở về con đường mình nên đi.

Cho nên nàng quay lại nghề cũ, tìm đến Trần Cảnh để “thương thảo”.

Ban đầu, Vân Kiều định thừa dịp thỉnh an, nàng sẽ thương lượng với Trần Thái Hậu, chỉ là đúng lúc, Trần Cảnh và Linh Nghi đến cắt ngang.

Nàng nghĩ ngợi, thuận thế sửa lại chủ ý.

Ở chung một thời gian, Trần Thái Hậu đã hiểu bản tính của nàng, đồng thời Vân Kiều cũng hiểu rõ tác phong làm việc của Thái Hậu. Năm đó hậu cung của Tiên Đế cực kỳ loạn, Thái Hậu vẫn đứng ngoài cuộc, cũng đủ thấy bà là người trầm ổn.

Cho đến nay, Thái Hậu vẫn luôn khuyên nàng hãy vì “đại cục”.

Nếu muốn Thái Hậu đồng ý cho quyết định của nàng, e là phải thuyết phục cực kỳ nhiều.

Nhưng Trần Cảnh không giống vậy.

Người này, nhìn qua sẽ giống công tử thế gia, ôn tồn lễ độ, nhưng sâu trong xương cốt hắn lại giống dân cờ bạc.

Chỉ cần giành được nhiều lợi ích, chuyện tày trời nào hắn cũng dám làm.

Giống như lúc trước y tìm Bùi Thừa Tư, ủng hộ hắn hồi kinh, nhận tổ quy tông.

Trong tình thế triều đình hỗn loạn lúc ấy, y gần như cược toàn bộ tánh mạng của Trần gia, nếu thất bại, thì không chỉ có tính mạng của Bùi Thừa Tư gặp nguy hiểm, mà toàn bộ Trần gia cũng sẽ bị liên luỵ.

Nhưng y vẫn quyết tâm làm.

Với việc Bùi Thừa Tư ngồi lên vị trí trữ quân, rồi ngồi lên vị trí Hoàng Đế, Trần gia đang trên đà suy tàn bỗng trỗi dậy, chiếm giữ vị trí ổn định trong triều.

Vân Kiều nghĩ, có lẽ người như Trần Cảnh, sau khi nghe nàng đề nghị hắn sẽ không phải thốt lên “ngươi điên rồi”.

Trần Cảnh bước theo nàng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hoà thường ngày, từ tốn nói: “Nương nương muốn làm giao dịch gì?”

“Ta muốn rời cung!” Vân Kiều quay đầu lại nhìn Trần Cảnh, nàng sợ hắn không hiểu rõ, lại bổ sung thêm: “Là loại rời đi không bao giờ quay trở lại. Coi như đã qua đời!” 

Nếu người khác nghe những lời này, sợ là không mấy ai có thể bình tĩnh được.

Nhưng biểu tình của Trần Cảnh không thay đổi gì, tựa như nghe một chuyện rất bình thường, chân mày hắn chỉ hơi nhướn lên: “Vì sao nương nương muốn tìm đến thần?”

Thấy Vân Kiều khó hiểu, hắn trầm ngâm nhắc nhở: “Ngài tìm Phó tiểu tướng quân không phải là được rồi sao?”

Phó Dư sẽ giúp nàng. Thậm chí sẽ không cần phải trao đổi gì, chỉ cần nàng chịu lên tiếng, Phó Dư sẽ giúp đỡ nàng bằng mọi cách.

Trong lòng Vân Kiều cũng hiểu rõ đạo lý này.

Trước đó, Phó Dư từng đánh Ngu Kỳ vì đã khi dễ Thiên Thiên, hắn không quan tâm địa vị hiện giờ của Ngu gia, chỉ muốn đánh người cho hả giận.

Cho dù chưa từng ngỏ lời, cho dù chỉ gặp lại nhau vài lần ít ỏi sau hội ngộ, nàng vẫn tin tưởng hắn.

Nói ra thật xấu hổ, có người cách xa cả ngàn dặm, sau vài năm gặp lại, con của hắn vẫn không hề thay đổi. Nhưng có người, rõ ràng ở ngay trước mắt, trong thời gian ngắn lại có thể thay đổi đến bước đường này.

“Ta không muốn liên luỵ đến hắn!” Vân Kiều thôi không nghĩ nữa, nàng nói với Trần Cảnh: “Huống chi, ta vào cung dưới danh nghĩa của Trần gia, nếu có rời đi, cũng nên báo cho Trần gia biết trước, đúng không?”

Chuyện này vốn dĩ không thể gạt Trần gia ra ngoài được.

Lúc trước, là do Trần Cảnh giật dây bắt cầu, cho nàng thân phận này, sau này nàng mượn tay hắn thu hồi lại, xem như là làm đến nơi đến chốn.

Trần Cảnh gật đầu nói: “Nếu thần mạo hiểm giúp ngài việc này, vậy thần sẽ nhận lại được gì?”

“Thái Phó đại nhân không muốn trừ bỏ Triệu gia sao?”

Bùi Thừa Tư giữ lại Bình Hầu, rồi nâng đỡ Ngu gia, là vì đề phòng Trần gia bành trướng. Đợi đến lúc giống Vi thị năm đó, một tay che trời, muốn giải quyết thì đã muộn rồi.

Vân Kiều hiểu rõ mọi chuyện, đương nhiên Trần Cảnh cũng không xa lạ gì.

Nhưng, bởi vì hắn thấy quá rõ, cho nên mới không thể làm được gì, bằng không, chẳng lẽ chứng minh cho mọi người thấy Trần gia thật sự muốn “ôm quyền”?

Bùi Thừa Tư muốn bọn họ khắc chế lẫn nhau, nhưng thực tế hai nhà Ngu, Triệu đang đứng chung một thuyền, cố gắng tận dụng mọi thứ để chèn ép Trần gia.

Hôm nay hắn muốn đến Tử Thần Điện là vì những chuyện tạm gác qua một bên do bất đồng ý kiến.

Trần Cảnh khẽ cười, hắn không trả lời, chỉ hỏi lại: “Ngài có thể làm gì?”

“Ta thế mỏng lực yếu, làm không được nhiều, nhưng vừa hay có thứ ngươi thiếu!” Vân Kiều vuốt ve phật châu trên cổ tay, nhẹ giọng nói: “Ta muốn Triệu gia chết một cách hợp tình hợp lý!”

“Gần đây hắn cảm thấy áy náy với ra, ta lôi chuyện cũ ra “tính sổ” với hắn, phần thắng đương nhiên sẽ cao hơn ngươi!”

“Ngươi không cần ra mặt, đến lúc đó chỉ cần đứng đằng sau đẩy nhẹ một phát… là được!”

Lời này hiển nhiên là nàng đã nghĩ kỹ, phân tích cặn kẽ, thậm chí còn suy xét đến thái độ của Bùi Thừa Tư, nói ra cực kỳ thuyết phục.

Tựa như hắn không cần phải lo lắng gì cả, cứ việc “ngồi chơi xơi nước”.

Từ lâu Trần Cảnh đã biết, nàng là nữ tử mồ côi có thể tự mình ra đời “làm ăn” thì không phải là hạng ngu dốt. Nhưng hiện tại, hắn thật sự rất ngạc nhiên.

Sau một hồi im lặng, Trần Cảnh cười nói: “Ngài động thủ không phải là vì Trần gia, mà chỉ là đang báo thù cho cái người đã chết kia thôi!”

Còn muốn hắn quạt gió thêm củi.

“Mục đích của ta là gì có không quan trọng sao? Trần gia có thể thu được lợi trong chuyện này, chẳng phải đã đủ rồi sao?” Bị vạch trần, song, Vân Kiều vẫn không hoảng, mặt nàng không đổi sắc nói: “Hơn nữa, Trần gia có một Tiên Hoàng Hậu đã qua đời, sẽ tốt hơn nhiều so với một phế hậu, đúng không?”

“Đúng vậy!” Trần Cảnh nâng mắt nhìn nàng, nói: “Nhưng hà tất gì ngài phải làm như vậy? Ngài của hiện tại, mang trên mình chức danh Hoàng Hậu, ở lại cũng có thể sống tốt!”

Đối với Vân Kiều, lời này không thể xem là khen ngợi, thậm chí còn khiến nàng rét run. Nàng khẽ siết chặt bàn tay, nói: “Cũng chính vì vậy, cho nên ta mới càng phải rời đi!”

Hoàng thành này giống như lò luyện cổ, người bình thường không nên ở chỗ này, thậm chí nếu không cẩn thận sẽ mất mạng ngay.

Chỉ có hoà lẫn trong đó mới có thể cảm nhận được thống khoái.

Vân Kiều tự hỏi, mình không có tham vọng, cũng không muốn đảm đương vị trí “trên vạn người”, chỉ muốn mau chóng giải quyết phiền phức để rời xa nơi này.

“Mỗi người một chí hướng,” Trần Cảnh đã hiểu ý tứ trong lời của nàng, hắn không có ý định khuyên can, chỉ chắp tay cáo lui: “Vậy thì thần sẽ chờ tin tức của ngài!”

Khi ở trước mặt Trần Cảnh, Vân Kiều vẫn duy trì dáng vẻ vân đạm phong khinh, nhưng đợi đến khi hắn đi xa, đôi vai thẳng tắp của nàng lập tức suy sụp, vã mồ hôi lạnh.

Nàng rất hiếm khi giao thiệp với loại người nguy hiểm này, thật may vì nàng đã cược thắng.

Trở về Thanh Hoà Cung, Niên ma ma dựa theo dặn dò của nàng, chuẩn bị một bộ dụng cụ điều chế hương cùng với rất nhiều tài liệu.

Từ khi nhập kinh, Vân Kiều không còn động đến chúng nữa, bây giờ nhìn thấy, nàng ngơ ngác một hồi lâu.

Khi bắt tay vào, mọi thứ dường như rất xa lạ.

Nàng bày dụng cụ và tài liệu khắp thư phòng, nàng không có ý định học lại cầm kỳ thi hoạ nữa, mỗi khi rảnh rỗi, nàng sẽ điều chế hương giết thời gian.

Người của Thanh Hoà Cung không ai dám xen vào.

Khi Bùi Thừa Tư đến, nha hoàn chỉ vào thư phòng.

Vào đầu hạ, ánh nắng sau giờ Ngọ vẫn có chút ấm áp, khiến người khác mơ màng muốn ngủ.

Vân Kiều cởi bỏ hoa phục, mặc lên người bộ thanh y, tay áo bó sát vô cùng bình thường, mái tóc đen dài chỉ dùng trâm mộc búi lên, nàng mệt mỏi dựa lên bàn.

Nàng chống cằm ngồi ở đó, hàng mi cong dài rũ xuống thấp, một lúc sau liền ngủ gục trên bàn.

Ánh nắng xuyên qua hoa văn khắc trên cửa sổ, chiếu lên gương mặt không son phấn của nàng, xinh đẹp đến mức khiến người khác tự giác thở nhẹ.

Vì sợ quấy nhiễu đến nàng.

Bùi Thừa Tư yên lặng đứng ở cửa, nhìn khung cảnh trước mắt, cảm giác giống như trở về năm tháng còn ở Bình Thành. Hắn ôn thi, Vân Kiều nghiên cứu chuyện làm ăn, hai người đều bận rộn, nhưng khi ngẩng mặt là có thể nhìn thấy nhau…

Chính vụ khiến hắn mệt mỏi và mất kiên nhẫn, vô hình đã cuốn đi hết.

Những chuyện cũ lúc trước đều hiện lên trước mắt, Bùi Thừa Tư lặng lẽ ngồi xuống, nhìn Vân Kiều đang say giấc.

Nàng không còn lạnh lùng, nhíu mày, nét mặt đều thư giãn, lộ ra vẻ dịu dàng và bình tĩnh của trước đây.

Điều này khiến Bùi Thừa Tư tựa hồ như sinh ra ảo giác, giống như lúc ban đầu hai người còn hoà hợp, khi nàng mở mắt ra, nàng sẽ vừa dụi mắt vừa hỏi hắn cơm chiều sẽ ăn gì?

Hắn sẽ không ép buộc Vân Kiều vứt bỏ quá khứ, chỉ muốn nàng đủ tư cách trở thành Hoàng Hậu trong mắt người khác, giống như năm đó cũng được.

Chỉ là sau khi Vân Kiều tỉnh dậy, tất cả mộng tưởng của hắn đều tan thành mây khói.

Khi nàng mơ màng mở mắt ra, tựa như còn chút mông lung, không phân rõ đâu là mộng đâu là thực, lúc nàng nhìn hắn đâu đó còn có chút dịu dàng.

Nhưng đến khi tỉnh táo, nét mặt nàng lạnh xuống.

Đối với Bùi Thừa Tư, ánh mắt kia giống như gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu hắn, kéo hắn ra khỏi ảo tưởng trở về thực tại.

Vân Kiều loay hoay với dụng cụ trên bàn, Bùi Thừa Tư chán nản đứng dậy nhìn ngắm chiếc hộp trên giá trúc.

Trong đó chứa đầy hương liệu mà Vân Kiều vừa mới điều chế.

Bùi Thừa Tư lấy xuống, lúc hắn mở ra không khỏi giật mình.

Mùi hương này vô cùng quen thuộc với Bùi Thừa Tư, đây là hương liệu mà Vân Kiều đã tốn biết bao tâm tư công sức để đặc biệt điều chế cho hắn. Nàng chưa bao giờ chào bán ra ngoài, tên là “hương trầm trúc”.

Bùi Thừa Tư dùng mấy năm, đến khi tới Kinh Thành, hắn lại dùng Long Tiên Hương của hiện tại.

Lúc đó Vân Kiều từng rất bất mãn, đổi hương lại cho hắn, sau đó hương liệu dùng hết, Vân Kiều không điều chế tiếp nữa, hắn cũng chưa từng nhắc lại.

Hiện tại, nhìn thấy hương này, trái tim Bùi Thừa Tư đập nhanh hơn, lập tức quay đầu nhìn về phía Vân Kiều.

Mấy năm nay, Vân Kiều sưu tầm, ghi chép, nghiên cứu chế tạo ra hơn trăm loại hương, nhưng khi nàng quay trở lại điều chế, hương đầu tiên nàng điều chế lại là hương trầm trúc liên quan đến hắn…

Cho dù là vô tình hay cố ý đều đâm trúng hắn.

“Chỉ vì lúc trước làm nhiều nên thuận tay, cho nên mới điều chế ra trước,” Dường như Vân Kiều nhận ra suy nghĩ của hắn, nàng lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy đánh đổ hộp trúc trong tay hắn: “Đừng nghĩ nhiều!”

Bùi Thừa Tư không ngờ được nàng sẽ động thủ, cho nên không cầm chắc, hộp trúc lảo đảo úp trên mặt đất, hương liệu cũng đổ theo.

Cảm xúc vừa mới dâng lên, giờ đây giống như bị rơi ngã xuống đất.

Vân Kiều phất tay áo rời đi, không quay đầu nhìn lại.

Bùi Thừa Tư trầm mặc đứng yên tại chỗ, qua một lúc, hắn từ từ ngồi xổm xuống. Lật hộp trúc, hốt hương liệu lại…

Chỉ là bột phấn rơi vào khe hở của gạch đá, dù làm cách nào cũng không thể hốt trở lại được.

Hương trầm trúc này giống như tình yêu của Vân Kiều dành cho hắn.

Lúc trước có nhiều lại không biết quý trọng, cho đến khi rơi đầy trên đất, hiện tại có hối hận thế nào cũng không thể gom lại được.

Hốt được hơn phân nửa, Bùi Thừa Tư vẫn chưa đứng dậy.

Hắn giống như bị trúng tà, cố chấp đưa tay vào khe hở để lấy phấn hương trộn lẫn với cát bụi, ngón tay ngọc thon dài dính đầy bụi đất, vì dùng sức cho nên đã nứt cả móng…

Tay đứt tâm đau, cơn đau như kim châm chích truyền đến.

Nhưng phấn hương ở dưới khe hở đã sâu lại càng thêm sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.